#fb: @tranusadieu
#Editor: may18
(๑╹ω╹๑)
Mọi người Thất Tịch có bồ, ai không có bồ tiếp tục đọc H (о"∀"о)~
"Cười gì thế?" Tiếu Mân ngoái đầu.
Trì Nghiên không giải thích, Tiếu Mân nhìn cô với ánh mắt không thể hiểu nổi, quay đầu lại tiếp tục xem biểu diễn.
Vũ đạo đã tiến hành đến đoạn cao trào. Dưới sân khấu một vị nữ khán giả được mời lên sân khấu để phối hợp tương tác, một người đàn ông vạm vỡ ôm ngang cô nàng lên, làm cô nàng ôm lấy cổ mình, tay đáp trên ngực hắn, người đàn ông bắt chước hành động làm tình mà đưa đẩy hông khi ôm cô nàng, cúi đầu, ngửa đầu phát ra thở dốc ái muội...
Cảnh tượng vượt chừng mực như thế, nhưng dưới sân khấu khán giả lại xem đến máu dồn lên não, hét chói tai huýt sáo nhao nhao cả lên.
Tiếu Mân cũng nhìn không chớp mắt, chỉ có Trì Nghiên là không có hứng thú gì. Nghe nói, có những phụ nữ được bao nuôi nhưng kim chủ không thoả mãn được bọn họ, nên cũng sẽ ra ngoài tiêu tiền tìm kiếm thú vui.
Tuy Tiếu Mân không trắng trợn táo bạo tìm trai bao, nhưng với tình hình này, chẳng lẽ Diệp Lâm cũng không thoả mãn được cô?
Có điều tính ra, tinh lực Tần Mặc vẫn rất tốt.
Trì Nghiên cúi đầu uống rượu, trong đầu chợt xuất hiện đoạn hình ảnh, cũng là nơi ám trầm hoa lệ như này, có điều được đổi thành một căn phòng yên tĩnh, Tần Mặc ngã người trên salon, sắc mặt đỏ bừng, bộ dạng rõ ràng đã uống say, mà cô thì chính đang ép sát mình vào cơ thể anh, tay dán trên ngực anh, làm loạn.
"Anh làm nhiều vậy vì cô ta nhưng cô ta vẫn dời bỏ anh, ở chỗ này nhất định trống vắng đi?" Cách lớp áo cô xoa cơ ngực anh, bật hơi bên tai anh: "Hay là để tôi điền vào?"
Tần Mặc mím môi không nói, vì thế cô càng thêm to gan...
"Trì Nghiên ——"
Thình lình, bên tai vang lên giọng nói của Tiếu Mân, Trì Nghiên hồi thần: "Chuyện gì?"
"Gọi cô mấy lần rồi ——" Tiếu Mân quay đầu ý chỉ cô nhìn lên sân khấu, Trì Nghiên nương theo ánh mắt Tiếu Mân nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ bạo dạn nhét tiền vào trong quần nam vũ công, còn không quên nhân tiện sờ soạng mấy lần trên cơ ngực của đối phương.
"Hay chúng ta cũng đưa chút tiền boa?" Tiếu Mân nhướng mày.
"... Không ổn đâu." Trì Nghiên từ chối.
Nhưng đoạn hình ảnh đã bị cắt ngang dù làm cách nào cũng không nhớ lại được, càng nghĩ đầu lại càng đau.
Lúc này Tiếu Mân mới phát hiện sắc mặt cô có chút không ổn: "Cô làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?"
"Tôi đi toilet." Trì Nghiên nói.
Cô đổi sang một không gian yên tĩnh, định cố nhớ lại hình ảnh trong đầu ban nãy, nhưng mà vẫn như cũ vô ích, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là Tần Mặc gọi đến.
"Em đang đâu?" Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng chất vấn trầm thấp của Tần Mặc, rõ ràng là đã về đến nhà.
"Ra ngoài với bạn." Trì Nghiên không dự liệu được Tần Mặc thế mà lại về nhà sớm như vậy, vì thế đành phải nói, "Đang chuẩn bị trở về."
"Bạn?" Tần Mặc không hỏi cô khuya như vậy còn ra ngoài làm gì, mà trọng điểm lại là ở một vấn đề khác.
Trì Nghiên đành phải khai thật: "Chính là Tiếu Mân."
Lần trước anh còn dặn cô ít đi với Tiếu Mân, kết quả xoay lưng một cái cô đã cùng cô ấy đi quán bar xem nam múa thoát y... Cũng không biết ở đầu dây bên kia Tần Mặc liệu có nghe được tiếng âm nhạc sập sình và tiếng người ầm ĩ ở bên này hay không.
Trì Nghiên bỗng có chút chột dạ, mà Tần Mặc đầu bên kia lại nói: "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới đón em."
"... Không cần đâu, tôi bắt xe về là được."
"Bên ngoài đang mưa."
"..." Thời tiết thật đúng là thay đổi thất thường, nói đến là đến chẳng nể tình.
Trì Nghiên quẩy ở bên trong nên không biết trời đã mưa, cuối cùng đành phải gửi số địa chỉ quán bar thật tới.
Quán bar cách chung cư không xa, rất nhanh Tần Mặc đã tới.
Tiếu Mân thẳng thừng từ chối làm bóng đèn, quyết định ở lại quán bar high, Trì Nghiên không muốn Tần Mặc vào quán bar nên đứng đợi ở cửa cùng với đám người.
Kết quả lúc xe Tần Mặc vừa mở ra, hai người phụ nữ bước từ trong quán bar ra vừa đi vừa đàm luận màn biểu diễn ở bên trong, chỉ khen dáng người của nam người mẫu không tồi.
Trì Nghiên chân bước thật nhanh kéo ra cửa xe, lên xe, chỉ thấy Tần Mặc chống tay trên tay lái, cả mặt toát ra vẻ rất không vui.
Không lẽ anh đã nghe thấy màn thảo luận của hai người phụ nữ kia?
Trì Nghiên húng hắng, "Tiễu Mân nói nơi này mới mở, cho nên chúng tôi thử ghé qua xem có gì thú vị... Cũng không biết còn có cả biểu diễn như thế."
Tần Mặc ngoảnh mặt liếc cô một cái, "Biểu diễn gì."
Trì Nghiên cảm thấy quả thực tự vác đá nện vào chân mình, vì thế chuyển sang chuyện khác, "Dạ hội kết thúc sớm vậy ư?"
Hỏi xong mới phát hiện mình nói lỡ.
Bổn ý cô vốn không định hỏi hành tung của anh, cô cũng không nên hỏi hành tung của anh, có điều nếu đều đã hỏi, cô cũng không định giấu đầu lòi đuôi mà giấu giấu diếm diếm cái gì, vì thế trộm ngó liếc biểu tình của anh.
Ai ngờ đối phương căn bản không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Ừ, chả có gì thú vị. Cho nên về trước."
"Sao em lại biết?" Anh hỏi lại
"Nhìn thấy dòng trạng thái từ bạn bè."
Tần Mặc hơi cau mày, cũng chưa nói gì.
Anh chẳng hề nhắc tới ai là người khiêu vũ cùng mình trong vũ hội, cũng chẳng nói vì sao mang đối phương đi cùng.
Tuy Trì Nghiên cũng biết anh không có nghĩa vụ phải giải thích cái gì cho mình, nên cũng không dám nói ra một câu về vấn đề này, nhưng không biết vì sao Trì Nghiên cứ cảm thấy chỗ nào đó thật tức ngực.
Khẽ thở hắt một hơi, Trì Nghiên quay đầu hạ cửa kính xuống.
Cũng không rõ có chăng từ lúc ra khỏi quán bar kia mà dính phải chút mưa, nên gió lạnh vừa tạt, cô đột nhiên hắt xì.
Tần Mặc ngoái đầu nhìn cô, đóng cửa sổ lên, đưa qua thứ đồ gì đó.
"Lau khô đầu đi." Tần Mặc nói.
Ban đầu Trì Nghiên còn tưởng là khăn giấy, sau khi cầm lấy mới biết là không phải, thế nhưng là một chiếc khăn mùi xoa, vải lụa mềm mại, trên bề mặt còn có hoa văn dập nổi, rõ ràng đây là giành cho phụ nữ dùng. Trong nháy mắt, dù cho đã đè xuống nhưng Trì Nghiên vẫn có chút không kiềm nổi: "Anh đưa cho tôi đồ của phụ nữ khác?"
Lời vừa buột khỏi miệng, rõ ràng là lời chất vấn đầy tức giận, đến cả chính Trì Nghiên cũng phải giật mình thoảng thốt.
Tần Mặc quay sang nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp: "Của phụ nữ khác?"
Trì Nghiên ngoảnh mặt qua một bên không nói lời nào.
Lí trí đã trở lại, cô cắn môi, sợ chính mình sẽ lại xúc động mà thét lên lời khó nghe nào đó.
Nhưng thật ra, Tần Mặc lại chậm rãi chuyển bánh ghé vào ven đường.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...