#Editor: May18 (Thích đào hố!)
#raw: Vespertine (Koanchay)
#Thuanchu
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Trì Nghiên nhìn căn hộ chung cư hoành tráng trước mắt. Đây là căn hộ có diện tích lớn nằm trên tầng cao nhất của toà chung cư, cấu trúc đạt chuẩn, ước chừng cũng phải rộng hơn 400 m2.
Phòng khách rộng thêng thang chiếm hơn 100m2, nối liền với phòng bếp, quầy bar khu thư giãn, dư lại là một gian phòng làm việc cực lớn, một phòng quần áo, phòng tắm trong phòng ngủ chính, ở phòng khách cũng có tolet và một gian thư phòng. Trên tầng còn có một sân thượng rất rộng.
Vị trí địa lý toà chung cư ưu việt, nằm ở vào tấc đất tấc vàng, trung tâm khu phố thương mại, dựa theo thị trường hiện giờ chắc chắn giá cả đã cao đến kinh người.
Trì Nghiên vào nhà, đặt chân giữa căn nhà cẩn thận quan sát bốn phía.
Trong căn hộ màu sắc chủ đạo chỉ gồm ba màu: trắng đen và ghi, những đường viền trang trí bằng kim loại có thể nhìn thấy khắp mọi nơi; ngay cả màu nền trong phòng cũng là màu xám, hoàn toàn không có bầu không khí ấm áp trong gia đình.
Thật hiện đại, cũng thật thương vụ.
Đây là nhận xét của Trì Nghiên đối với ngôi nhà, mặc dù cấu trúc là do một tay chủ đầu tư thiết kế, nhưng thông qua từng mảnh đồ trang trí lạnh lẽo kia, cô cũng có thể bắt gặp thẩm mỹ lãnh cảm của chủ nhân chung cư này.
Nghe nói đây là nơi ở của cô lúc trước, mà cũng là sau này; nhưng nhìn quanh bốn phía cô không tìm thấy bất cứ cảm giác quen thuộc nào.
Phòng cất giữ quần áo nằm trong phòng ngủ, trong phòng xếp đầy những bộ đồ, giày hàng hiệu, tất cả đều size của cô.
Trong những ngày nằm viện nhàm chán để giết thời gian cô đành đọc những quyển tạp chí, mà những bộ quần áo treo ở đây hầu như đều là những mẫu mới nhất trên các tạp chí ấy, có lẽ cũng chưa qua bao lâu.
Thậm chí ngay cả đôi dép lê trên chân cô cũng đồ mới, mới đến nỗi ngay cả mác size gắn dưới đế dép đều quên xé đi......
Căn hộ rộng lớn là thế nhưng nơi nào có dấu vết của cô?
"Cô Trì, đây là mật mã WiFi trong nhà, đây là mật khẩu, còn có số điện thoại trong nhà...... Tôi đều viết hết ở đây cho cô."
Nhất thời Trì Nghiên hơi sửng sốt, Phương Hằng đưa một tờ ghi chú cho cô.
Trên tờ giấy ghi từng mục dãy số rõ ràng, đều là những thứ Trì Nghiên có thể sẽ dùng đến: WiFi, mật khẩu nhà, số điện thoại trong nhà..... Thậm chí còn có cả số điện thoại đặt hàng của những tiệm ăn gần đây.
Không hổ là trợ lý tri kỷ của Tần Mặc.
"Rất đầy đủ, cảm ơn." Trì Nghiên tiếp nhận tờ ghi chú từ tay Phương Hằng, mở điện thoại, lúc này cô mới phát hiện ra điện thoại di động của mình không có sóng.
Phương Hằng thấy cô nghi hoặc thì vội vàng lên tiếng nói: "Lúc trước điện thoại của cô bị rớt xuống bể, chiếc này là Tần tổng phân phó tôi mua giúp cô."
Trì Nghiên lập tức hiểu rõ: "Vậy danh bạ trước đó đâu?"
"Điều này tôi cũng không rõ, sim điện thoại là do Tần tổng đưa."
Trì Nghiên không nói thêm gì nữa.
Qua một lát Phương Hằng lại nói thêm: "Cô Trì, cô có gì muốn phân phó không? Nếu không còn, tôi cũng nên trở về công ty."
"Không ngồi lại uống ly nước sao?"
"Không đâu, công ty còn rất nhiều việc."
"Vậy tôi tiễn cô." Trì Nghiên tiền trợ lý Phương ra cửa.
Một mình đối mặt với căn hộ rộng lớn xa lạ, Trì Nghiên đi dạo quanh một vòng rồi quyết định trước đi tắm đã.
Phòng tắm rộng rãi phong cách bày trí chuyên nghiệp khuôn mẫu, gạch lát sàn là đá cẩm thạch sẫm màu phối với bồn rửa mặt bằng sứ trắng dáng trụ đứng, vẫn là phong cách nhất quán lãnh đạm.
Đồ dùng hằng ngày của Trì Nghiên đều bỏ lại ở bệnh viện lúc trước rồi, đang tắm rửa cô bỗng chợt ý thức được một điều: trong phòng tắm này ấy nhưng không có bất kỳ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm của nữ giới.
Đây có lẽ là sơ hở duy nhất.
Không biết là để "giả tạo" rằng cô đã từng sống ở đây hay vẫn là để cho cô sống tiếp ở nơi đây một cách thuận tiện mà những vật dụng hằng ngày trong căn nhà này như bàn chải đánh răng, khăn mặt, áo ngủ, dép lê...... mọi thứ đều đầy đủ cả.
Nhưng riêng mỹ phẩm rửa mặt chăm sóc hằng ngày lại quên mất không chuẩn bị cho cô, còn cả sữa tắm cho nữ giới và dầu gội đầu nữa.
Trì Nghiên quét mắt sang chai sữa tắm giành cho nam giới trong phòng, bao bọc màu đen, trên chai chẳng chịt tiếng Anh vừa nhìn đã khiến cho người ta phải mệt đầu, tuy nhiên mùi hương lại rất dể ngửi.
Là mùi đặc chưng của gỗ, lẫn trong ấy còn có hương thơm thoang thoảng của cỏ.
Mùi hương đậm chất nam tính, có phần giống như nước hoa; đúng là mùi hương trên người Tần Mặc mà Trì Nghiên ngửi thấy ở bệnh viện mấy lần trước.
Nói đến Tần Mặc, quả thật là tổng tài bá đạo phiên bản đời thực.
Người đàn ông độc thân hoàng kim, vừa là người sáng lập vừa là giám đốc quản lý của công ty có danh tiếng nổi khắp internet, quan trọng nhất đó là, anh ta có dáng người đạt tiêu chuẩn người mẫu, đồng thời còn có một gương mặt vô cùng đẹp trai không góc chết....
Tuy nhiên khác với đa số tổng tài bá đạo khác, Tần Mặc không phải là kẻ vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Anh không phải con ông cháu cha, gia thế bức người, từ nhỏ đã chịu gánh nặng bồi dưỡng sự nghiệp, học và tốt nghiệp ở trường học danh giá, vừa ra xã hội đã nhận được bó lớn tài chính đầu tư lập nghiệp hay được trời ưu ái trong những mối quan hệ giao thiệp.....
Tất cả những thứ ấy đều là do một tay Tần Mặc gây dựng lên bằng bản lĩnh của chính anh.
Những năm này, khoa học kỹ thuật internet phát triển một cách chóng mặt nó cũng là cơ hội cho người trẻ lập nghiệp, mà Tần Mặc là một trong số những người ấy, nói dễ nghe một chút thì đó là tân tầng lớp giàu có, mà nói khó nghe hơn thì đó chỉ là loại nhà giàu mới nổi.
Nhưng Trì Nghiên cảm thấy thật khó để dùng từ "nhà giàu mới nổi" này hình dung Tần Mặc.
Cô không khỏi nhớ đến tình huống lần đầu tiên trông thấy Tần Mặc ở bệnh viện.
Quần âu đen, áo sơmi xanh tím than, dáng người Tần Mặc cao gầy khoẻ khoắn, khoác trên mình bộ vest đen thẳng thướm, kết hợp khí chất ổn trọng cấm dục toả ra trên người anh, quả thật không khác gì nam chính bước từ trong phim thần tượng ra.
Một người đàn ông như vậy thế mà lại là kim chủ của cô?
Trì Nghiên lau hơi sương mờ phủ trên tấm kính trong phòng tắm đi rồi ngắm nghía mình trong gương: tóc đen, mắt to, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng; dựa theo thẩm mỹ của đại chúng thì đúng chuẩn "tuyệt sắc mỹ nhân".
Nhưng ngoài vẻ ngoài xinh đẹp dường như cô chẳng còn kỹ năng nào khác.
Trong khoảng hai tháng nằm viện này cô đã nắm rõ được tình cảnh của mình, một sinh viên nghèo ngành nghệ thuật. Chuyên ngành nghệ thuật là một chuyên ngành đốt tiền, trước khi gặp được Tần Mặc, cô là nhân viên phục quán bar, sau khi gặp được Tần Mặc, cô được anh bao nuôi, trở thành chim hoàng yến của anh.
Cứ việc Tần Mặc nói cô là nhân viên phục vụ ở quán bar một cách nhẹn nhàng bâng quơ, nhưng khi Trì Nghiên hỏi anh quá trình gặp nhau của hai người bọn họ thì lại nhận được đáp án là cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm......
Trì Nghiên nghĩ vậy ắt hẳn không phải là nhân viên phục vụ đơn giản như thế.
Phụ nữ bán tư sắc trong chốn thanh sắc phần lớn là kẻ có cha nằm liệt, mẹ ung thư gan, thiếu thốn tiền bạc trị liệu, hoặc là em trai học giỏi thành tích ưu tú nhưng vì nghèo khó mà tiền đồ vô vọng.......
Trì Nghiên từng uyển chuyển hỏi Tần Mặc thử, liệu bản thân cô có bất đắc dĩ hay nỗi khổ tâm khó nói gì chăng, nhưng Tần Mặc trả lời cô rằng tất cả người thân của cô đều đã qua đời.
Mặc kệ là hầu rượu quán bar hay leo lên Tần Mặc, hết thảy đều không có người bức bách Trì Nghiên, vậy cô cũng chỉ nghĩ ra được lý do duy nhất —— Tham hư vinh.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...