Chương 37 – Sóng gió.
Tuy rằng đã hẹn như vậy, nhưng sau đó hai người không gặp nhau ở công ty, mà tại nhà Giang Hưng.
Bởi vì so với công ty, nơi Trần Lương đang ở vẫn gần nhà anh hơn một chút.
Khi Trần Lương bước vào nhà, đồng hồ vừa chỉ đúng sáu giờ mười hai phút sáng.
Giang Hưng ra mở cửa đón ông, mời ông ngồi, rồi vào bếp bưng ra một tách cà phê.
Đây đúng là thứ Trần Lương rất cần lúc này, ông bưng cà phê lên uống cạn một hơi, rồi mới nói với Giang Hưng: "Trước đây tôi cũng không hỏi kỹ, hồi cậu còn sống ở cô nhi viện đã xảy ra chuyện gì? —— Cậu hiểu tôi đang nói về cái gì rồi đấy?"
"Vâng." Giang Hưng nói, trước khi Trần Lương đến, anh đã xem qua tình hình trên weibo, hiện giờ trong lòng cũng có một số suy đoán, bèn trả lời "Cũng không phải chuyện xa lạ gì.
Cô nhi viện đó ngược đãi trẻ em.
Cho nên sau khi rời đi, tôi cũng không giữ liên lạc với bọn họ."
Trần Lương nhìn thẳng Giang Hưng không chớp mắt vài giây đồng hồ.
Trong tình huống này, người bình thường ắt sẽ nói vài câu an ủi.
Cho nên Trần Lương lại nói: "Vất vả cho cậu, tất cả đã qua rồi."
"Ừm...
Cám ơn, tôi không sao." Đối với mấy câu an ủi vạn năm không đổi này, Giang Hưng cũng chỉ nghìn bài một điệu mà đáp lại.
Cảm thấy hai người đều đang nói cho có lệ, Trần Lương cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Như vậy, tôi có thể đoán rằng bọn chúng sẽ vu cho cậu cái tội ăn cháo đá bát, phát đạt rồi thì mất gốc, rồi kiểu gì cũng sẽ lôi kéo cả bên quản lý cô nhi viện kia vào cuộc.
Cậu có bằng chứng bọn họ ngược đãi trẻ em không?"
"Tôi không có." Giang Hưng nói.
Trần Lương nghe vậy thì ra vẻ đăm chiêu đánh giá từ đầu đến chân Giang Hưng: "...
Có để lại sẹo không?"
"...
Hành vi của bọn họ cũng không quá nghiêm trọng." Giang Hưng nói.
Ngụ ý là không để lại dấu, mà dù nếu có thì cũng không đủ để làm bằng chứng.
Trần Lương nhíu mày một lát, lại nói: "Hơi phiền phức rồi, nhưng cũng không quá khó giải quyết, mấy chuyện này cậu dính thì người khác cũng dính, nếu như có thể liên lạc vài người cùng lên tiếng, sau khi sóng gió qua đi, có khi thanh danh của cậu cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều."
"À..." Giang Hưng.
"Sao vậy?" Trần Lương nhạy bén phát hiện ra giọng nói của Giang Hưng thay đổi, "Ý cậu là cậu cũng không còn giữ liên lạc với bất cứ ai sau khi rời đó? Đây không phải vấn đề, chúng ta có thể trực tiếp điều tra hồ sơ của cô nhi viện để tìm người."
"Không phải chuyện này." Giang Hưng nói, "Nhiều năm trước, viện trưởng của cô nhi viện đó đã đổi người.
Có lần tôi trở về, lén hỏi thăm một vài đứa trẻ, thì mới biết người mới đến quản lý khá tốt, không còn nảy sinh các chuyện ngược đãi...
Ờ, có điều kinh phí hơi thiếu thốn một chút."
Trần Lương: "..."
Giang Hưng: "..."
Trần Lương hơi hơi nhíu mày: "Giờ thì hay rồi, lòi ra một đống sổ nợ rối tinh rối mù, cho dù cậu có chứng minh được mình từng bị ngược đãi, người ta cũng có thể vin vào mấy cái cớ 'trẻ em là vô tội', 'lúc này viện phúc lợi đã đổi người quản lý mới, ông ấy không liên quan đến chuyện trước kia' để cho rằng cậu lẽ ra nên quyên góp trợ giúp cô nhi viện."
"Tôi nói thẳng thế này," Trần Lương nói, "Biện pháp đơn giản nhất bây giờ là, cậu đi liên lạc với nhà mồ côi đó, đưa họ một số tiền, để bọn họ im lặng."
"Nếu bây giờ mới đưa, chẳng phải bọn họ sẽ có cớ chứng minh, dè bỉu nhân phẩm tôi không tốt hay sao?" Giang Hưng bình tĩnh hỏi lại, "Nếu như việc này đúng là có kẻ sau màn dựng nên."
"Đúng vậy, chuyện này cũng rất có thể xảy ra." Trần Lương thừa nhận, "Như vậy khi cùng bọn họ thương lượng, chúng ta cũng sẽ đưa ra yêu cầu tương ứng."
Giang Hưng trầm mặc không nói.
Thật ra vấn đề này cũng không thể coi là việc lớn, nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí còn tuôn ra những scandals bết bát hơn nhiều.
Có điều, nếu xét theo hình tượng mà anh đang cố xây dựng hiện nay, so với những nghệ sĩ khác, Giang Hưng lại càng không thể bị người gièm pha, nhất là về những chuyện tuy không quá nghiêm trọng, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm như thế này.
Nhưng Trần Lương cũng đâu phải là kẻ không hiểu chuyện.
Ông cân nhắc một hồi, cũng hiểu được nếu yêu cầu Giang Hưng đưa ra quyết định ngay lúc này thì quả thực là làm khó anh, cho nên nói: "Tôi nói sơ qua như vây để cậu chuẩn bị tâm lý trước mà thôi.
Nếu chúng ta đã có chuẩn bị, thì mọi chuyện cũng sẽ không đến nỗi nào"
"Được, tôi đã biết." Giang Hưng nói.
Tiếp đó, chuyện này cứ thế mà được hai người ngồi trong phòng khách tạm thời cho qua.
Giang Hưng vốn cũng không thường xuyên lên mạng xem tin tức về mình, hiện nay lại biết nếu lên sẽ chỉ thấy những tin làm mình khó chịu, anh lại càng không xem.
Những ngày sau đó, ngoại trừ tham gia một số hoạt động mà công ty sắp xếp để duy trì danh tiếng, Giang Hưng chủ yếu tiếp tục rèn luyện diễn xuất dựa theo các yêu cầu của hệ thống.
Tuy rằng tỉ lệ thành công của anh đã tăng từ 11.11% lên 17.65%, tức hơn 6%, nhưng cho dù như vậy, khoảng cách đến con số 60% vẫn còn quá xa vời, thiệt là khiến người ta muốn ứa nước mắt...
Tóm lại, mỗi ngày cứ thế trôi qua.
Trên weibo, những chuyện liên quan đến bức ảnh kia nổi bão suốt một thời gian, mấy lần bị Trần Lương ép xuống nhưng rồi lại xuất hiện.
Sau nhiều lần không liên lạc được với tài khoản weibo đã đăng tấm ảnh nọ, Trần Lương cũng xác định rằng có kẻ chủ mưu bày ra việc này.
Tuy rằng miệng bảo gặp chiêu thì phá chiêu, nhưng quả thật tình huống hiện tại của Giang Hưng không thích hợp đùa với lửa...
Trần Lương nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, suy nghĩ hồi lâu, kỳ vọng ông dành cho Giang Hưng thật sự quá lớn, cho nên gần như không thể chấp nhận loại chuyện lấy trứng chọi đá như thế này.
Sau khi bàn bạc với Vương Quân Sơn, khoảng nửa tháng sau Trần Lương quyết định âm thầm đi gặp viện trưởng viện phúc lợi kia, chi ra một khoản tiền tài trợ dưới danh nghĩa của Giang Hưng, đương nhiên khoản tiền này không phải cứ tự nhiên ném ra như vậy, mà phải sau khi hai bên cùng thỏa thuận một số điều kiện.
Ông cũng không cho Giang Hưng biết việc này.
Sau khi xong việc, Trần Lương cũng coi như trút được gánh nặng, mặc kệ cho tấm ảnh kia có ra sao thì ra.
Nhưng lần này, có lẽ là do cuối cùng cũng không lôi được viện phúc lợi kia ra mặt, sau vài ngày tung hoành trên bảng xếp hạng, tấm ảnh #cụ ông đẹp nhất# nọ đành ôm theo một đống nghi vấn, từ từ chìm xuồng.
Trần Lương cũng dời lực chú ý của mình về lại Giang Hưng, chuẩn bị giúp anh xem xét các kịch bản mới ——Tuy rằng 'Tô Thức Truyện' còn chưa chính thức phát sóng, nhưng lão đạo diễn Vương An có mạng lưới quan hệ rất rộng, sau khi quay phim xong, vì rất hài lòng với Giang Hưng, Vương An đã tiến cử cậu diễn viên mới này với nhiều người khác, hiện tại đã có một ít phản hồi, những lời mời tham gia điện ảnh cũng nhiều lên.
Trong số đó có một lời mời, khiến cả Trần Lương và Giang Hưng đều có phần chờ mong.
Đó là một dự án lấy đề tài tình yêu cổ trang mang hơi hướm thần thoại, do công ty lớn chế tác, đạo diễn bộ phim là bạn lâu năm của Vương An, sau khi quan sát diễn xuất của Giang Hưng trong 'Tô Thức Truyện' thì cảm thấy hình tượng của anh rất phù hợp với nam nhân vật chính, bởi vậy mới đưa Giang Hưng vào danh sách xem xét, có lẽ sau vài ngày nữa sẽ bớt thì giờ đến gặp anh một lần.
Sau khi nhận được thông tin chuẩn xác này từ một nguồn đáng tin cậy, Giải trí Huy Hoàng bèn vội vàng sắp xếp nhân viên của mình liên lạc gặp gỡ phía công ty đầu tư của dự án phim nọ, ý đồ dọn sạch các chướng ngại không cần thiết.
Hôm đó cũng là ngày Giang Hưng tham gia hoạt động.
Sau khi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Giang Hưng đi theo hành lang dành cho nhân viên công tác, chuẩn bị rời đi từ cửa sau của tòa nhà.
Khi đi vào tầng hầm bãi đỗ xe, Giang Hưng vừa bước ra khỏi thang máy, thì phát hiện có fan hâm mộ đang chờ trong bãi đậu xe.
Những người đi theo anh cũng không quá để ý, việc fan hâm mộ nắm bắt được lịch trình của thần tượng rồi đi theo đòi xin chữ ký chụp hình chung là chuyện rất bình thường, những lúc như vậy, trừ khi thời gian thật sự không cho phép, còn thông thường Giang Hưng vẫn thỏa mãn những yêu cầu đó của fan —— Những lúc như thế này mới thấy được tầm quan trọng của một người quản lý tốt, so với các cộng đồng fan khác, người hâm mộ Giang Hưng có thể xem như lý trí, bọn họ không ào ạt xông lên, mà xếp hàng rất có trật tự, nếu có fan không may không kịp ký tên hay chụp ảnh chung với thần tượng cũng không sao, bởi trong lần gặp mặt tiếp theo, ban tổ chức sẽ sắp xếp ưu tiên cho người đó được lên trước.
Tài xế đã đi lấy xe từ trước, cậu trợ lý của Giang Hưng cũng đang giúp anh cầm theo mấy món đồ bỏ vào trong xe, nhân lúc đó, có một người trong nhóm fan hâm mộ đột nhiên hô to, hỏi: "Sunday, anh có thể cho chúng tôi biết lý do vì sao anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, sau khi thành danh rồi thì không về thăm, cũng không thèm chu cấp gì cho nó? Có phải vì bây giờ anh là ngôi sao rồi, nên khinh thường nơi mình được sinh ra đúng không? Hay là anh cảm thấy những đứa trẻ ở đó, cho dù có bốn năm ngày mới được ăn thịt một lần, hay khi đi học phải dùng lại tập sách cũ của đứa khác thì không liên quan gì đến mình?"
Tiếng quát tháo này nhanh chóng khiến mọi người xung quanh chú ý, các fan hâm mộ lập tức xôn xao, có người còn đang ngơ ngác, còn có fan hâm mộ khác thì theo bản năng kéo cậu thanh niên trẻ kia đi ra ngoài.
Hiện trường càng lúc càng hỗn loạn!
Ban đầu Giang Hưng còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi anh định thần lại, tình huống đã trở nên rất khó kiểm soát, anh cố gắng ngăn cản thì lại càng bị xô đẩy va chạm, cũng may sau đó cậu trợ lý đang cất đồ trên xe phát hiện tình hình không ổn, gấp rút chạy về giúp Giang Hưng che chắn để anh có thể thoát ra ngoài, tài xế cũng nhanh chóng chạy đến một chỗ gần đó, đợi Giang Hưng với trợ lý lên xe thì lập tức chạy thẳng ra đường lớn.
Khi Giang Hưng ngồi vào xe, anh vẫn còn nghe được tiếng tim mình đập dồn dập, chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, từ lúc bị chất vấn đến khi sự việc trở nên rối loạn, rồi khi trợ lý trở về giải vây giúp anh lên xe, anh đều có phần không kịp phản ứng, lúc này ngồi lại trong xe, qua ô cửa kính, nhìn thấy các fan hâm mộ vẫn còn đang vô cùng hỗn loạn và người đi đường thì không ngừng giơ điện thoại lên chụp ảnh, anh cảm thấy nhịp đập trái tim mình dần dần bình ổn lại, thậm chí bởi vì căng thẳng quá lâu, anh còn cảm nhận lồng ngực mình có chút nặng nề.
"Giang ca, bên ngoài..." Trợ lý cảm thấy không khí trong xe quá ngột ngạt, mới dè dặt hỏi một câu.
"Không sao cả." Giang Hưng tỉnh táo lại, anh vừa đáp vừa lục lọi di động, nhưng lúc này điện thoại trên tay cậu trợ lý lại vang lên trước!
Trợ lý vôi vàng đưa di động cho Giang Hưng.
Giang Hưng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, bấm nút nhận cuộc gọi: "Trần ca?"
Ở đầu dây bên kia, Trần Lương trực tiếp ra lệnh: "Đã xảy ra chuyện, các cậu hãy ngụy trang rồi rời khỏi hiện trường, không được để người hâm mộ phát hiện!"
Giang Hưng thở dài một hơi, đoạn nói: "Đã quá muộn...
Fan hâm mộ đã chặn được tôi, còn hỏi tại sao tôi không về thăm trại mồ côi, cũng không quyên tiền cho nó."
Trần Lương: "..."
Giang Hưng: "Ừm, khi đó xung quanh còn rất nhiều người khác, anh cứ chờ một hai tiếng nữa rồi lên weibo mà xem, có khi còn có cả video quay lại nữa đấy."
Trần Lương: "...
Không cần một hai tiếng nữa." Ông ngừng một chút, "Bây giờ, tôi đã thấy rồi."
Trong những lúc quan trọng, chuyện xấu xảy ra mới càng khiến người ta ruột gan cồn cào.
Cho đến hiện tại, tình huống xấu nhất đã xảy ra, giọng điệu của Giang Hưng coi như thả lỏng, anh hỏi: "Tại sao mọi việc lại đến mức này? Không phải lúc trước đã lắng xuống rồi hay sao?"
Trần Lương nói: "Chuyện này phải kể đến một bài đăng trên weibo mười lăm phút trước.
Nói đơn giản, đó là một tấm ảnh chụp viện mồ côi, người đăng chỉ mặt gọi tên cậu, chất vấn cậu tại sao không về thăm cũng không hỗ trợ.
Nếu chỉ thế thôi thì chẳng nói làm gì, bởi vì trước đó công ty đã lấy danh nghĩa cậu để hỗ trợ cho cô nhi viện đó một khoản tiền, cho nên viện trưởng đã ra mặt làm sáng tỏ sự tình."
"Tôi đoán còn một cái 'thế nhưng'."
"Đúng là còn một cái 'thế nhưng'." Trần Lương nói, "Thế nhưng khi chúng tôi thương lượng với viện trưởng, đã bị một hộ sĩ ở đó ghi âm lại, lúc này đoạn ghi âm đó đã được tung lên mạng."
"..." Giang Hưng.
"Kịch bản quá xuất sắc." Cho dù diễn viên chính là mình, Giang Hưng cũng không nhịn được mà cảm thán.
"Đây không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần cuối cùng." Trần Lương nói, "Cậu phải có chuẩn bị, hiện nay công ty đang cố gắng gỡ bỏ đoạn ghi âm kia xuống, nhưng cậu biết đấy, cho dù tốn cả hàng đống tiền cũng khó mà lau dọn sạch sẽ.
Cho nên bước tiếp theo, chúng ta sẽ công khai những chuyện mà cậu đã nói với tôi hôm trước."
"Về chuyện này..." Giang Hưng nói, nhưng anh còn chưa kịp nói xong, Trần Lương bên kia đột nhiên ngắt lời: "Cậu chờ một chút, tôi có điện thoại."
Mấy phút sau, Trần Lương trở về, giọng điệu của ông rất không tốt: "Về bộ phim tình yêu thần thoại lúc trước tôi nói qua với cậu, có vẻ như sau khi thấy một số tin tức trên internet, thái độ của bên kia đã có thay đổi."
Vừa dứt lời, Trần Lương cũng không để Giang Hưng nói hết, lập tức thông báo: "Tôi đi sắp xếp một chút, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi nó lan rộng."
"—— À, trước chờ một chút." Giang Hưng nói, "Lúc trước còn có chút chuyện tôi chưa nói hết..."
Còn có chút chuyện chưa nói?
Trần Lương sửng sốt một chút, sau đó trong đầu ông hiện lên hình ảnh đám đồng đội heo khi trước, tay nắm tay, mở một cái party hết sức tưng bừng!
_________________
Sóng gió đến rồi o( ̄ヘ ̄o#)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...