Edit: Vee +Mowx - Beta: Leo Leo
Nói xong, không đợi đầu kia trả lời, Tạ Như Hạc đã cúp máy. Anh bực bội thở hắt ra, lý trí cũng bắt đầu trở về một chút, miễn cưỡng cho rằng phân nửa lời Phương Văn Thừa nói là chính xác.
Bất cứ chuyện gì cũng phải tiến hành theo chất lượng.
Mặc dù anh khát vọng chiếm hữu cô, khát vọng dùng cách này với cô, hoặc khiến anh cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối, khát vọng để lại dấu ấn trên cơ thể cô, khát vọng từng chút từng chút hiểu rõ hơn, khát vọng một bước lên trời.
Nhưng, tất cả đều chỉ là ý nghĩ của anh.
Thậm chí Tạ Như Hạc đã nghĩ đến, nếu như Thư Niệm không đồng ý ra ngoài, chỉ muốn ngồi ngốc trong căn phòng này, kháng cự thế giới bên ngoài. Cô chỉ có thể nhìn thấy anh, trong mắt chỉ có mình anh, sẽ không nghĩ đến những người khác.
Coi anh như trụ cột, không có anh thì không thể sống tốt được.
Như vậy cũng rất tốt.
Hai người bọn họ sẽ cùng ngốc trong cái căn phòng này.
Chỉ có hai người.
Giống như trong đất bùn lạnh lẽo ẩm ướt, nơi không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, có hai gốc dây leo quấn lấy nhau, nương tựa vào nhau, chặt chẽ không gì có thể tách chúng ra.
Có thể chỉ cần Tạ Như Hạc nhìn thấy Thư Niệm, nhìn thấy những thứ có liên quan đến cô, hoặc là, chỉ cần anh nghĩ đến cô.
Ý nghĩ như vậy sẽ biến mất trong nháy mắt.
Từ ngày đầu tiên gặp cô, cho tới giờ phút này ngày hôm nay. Trong những tháng năm dài đằng đẵng này, tất cả thời gian, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, trong mắt Tạ Như Hạc, Thư Niệm đều đang toả sáng.
Là người duy nhất trong cuộc đời của anh.
Nhìn thế giới của anh, cũng là ánh sáng của anh, những u ám đen tối đó anh sẽ khiến chúng cách xa cô.
Tạ Như Hạc ngồi trên ghế sa lon, suy nghĩ một hồi. Sau đó, anh ngồi thẳng người lên, mở máy tính. Anh liếm liếm môi, do dự gõ tám chữ trên bàn phím.
- -- Án giết người liên hoàn trấn Thập Diên
Nhìn trên website, từng dòng từng dòng được liệt kê chi tiết, sắc mặt Tạ Như Hạc ngày càng tái nhợt. Anh cắn chặt răng, sắc mặt trầm xuống, cơ thể kéo căng ra, còn có thể nhìn thấy gân xanh hiện rõ ràng trên trán.
Thật lâu sau, anh gập laptop lại, nặng nề nhắm chặt hai mắt.
Trước kia Tạ Như Hạc không chú ý đến vấn đề này.
Bởi vì nếu như chú ý, không thể tránh khỏi, anh sẽ nhìn thấy rất nhiều tư liệu của bị hại Quý Tương Ninh một lần nữa.
Thời điểm Tằng Nguyên Học bị bắt, anh cũng không về nước. Bên kia tòa án liên lạc với người nhà, các phương diện thủ tục và quá trình, đều là Quý Hưng Hoài xử lý.
Mãi cho đến nhất thẩm tuyên án(?) hai tháng trước, anh mới về nước.
Anh do dự rất lâu, cảm thấy mình về chăm sóc ông ngoại, cũng muốn tận mắt nhìn thấy tên này nhận sự trừng phạt của pháp luật. Nhưng trên đường về nhà lại gặp tai nạn, hôn mê hai tháng, lúc tỉnh lại, toà án đã tuyên án tử hình Tằng Nguyên Học.
(?)
Anh không chú ý đến chuyện này nữa, tiến vào những ngày tháng điều dưỡng và hồi phục cơ thể dài đằng đẵng.
Trong quãng thời gian đó, Tạ Như Hạc có nghĩ qua có nên đi tìm Thư Niệm hay không. Vừa hạ máy bay đến nơi này, nghĩ đến ở chung cùng một thành phố với cô, liền không khống chế nổi mà bốc lên suy nghĩ này.
Có thể cô đã có bạn trai, mà mình lại trong tình trạng nửa sống nửa chết như vậy.
Anh tự ti lại khó xử, không có chút dũng khí để gặp cô liền núp trong bóng tối.
Anh luôn cho là.
Không ở trong tầm mắt của mình, không ở bên cạnh mình, Thư Niệm nhất định sẽ sống tốt hơn, sẽ sống dưới ánh nắng mặt trời.
Trải qua một cuộc sống tươi vui tốt đẹp.
Xem hết những tài liệu kia, tâm tình Tạ Như Hạc kiềm chế, chợt đứng lên, đi về phía căn phòng kia. Anh đứng vững ở cửa ra vào, đôi mắt u ám, đưa tay gõ cửa một cái, "Niệm Niệm?"
Vừa dứt lời, bên trong đột nhiên có tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên.
Vang coong một tiếng, theo đó là rất nhiều tiếng đồ nhỏ bé xột xoạt rơi xuống.
Sau đó, tiếng Thư Niệm vang lên, mang theo sự sốt ruột và bất an: "Đợi một lát... "
Bởi vì động tĩnh như vậy của cô, hô hấp Tạ Như Hạc dừng lại, vô thức mở cửa ra.
Trên người Thư Niệm mặc đồ vải bông ngắn tay, khuôn mặt trắng bệch, quỳ chân ở bên cạnh giường. Trên mặt đất là mấy hộp thuốc, còn có một lộ thuốc nằm lăn trên mặt đất, mấy viên thuốc màu trắng rơi ra ngoài.
Lúc này, cô đang bối rối nhặt từng viên thuốc lên.
Chú ý tới động tĩnh ở cửa, Thư Niệm ngẩng đầu. Nhìn thấy mặt Tạ Như Hạc, cô giống như chột dạ đến cực hạn, lại cúi mạnh đầu xuống, động tác nhặt thuốc ở tay cũng ngừng lại.
Yên lặng, giống như phải tiếp nhận lăng trì.
Tạ Như Hạc đứng nguyên ở đó vài giây, liền nhanh chóng đi qua, ôm Thư Niệm về giường. Cơ thể cô cứng ngắc, hình như còn toát mồ hôi lạnh, không nói một tiếng nào.
Anh nhìn xuống cô một cái, sau đó ngồi xổm người xuống, bình tĩnh nhặt đồ rơi trên đất.
"Đây là gì?"
Thư Niệm khẩn trương túm chặt lấy quần áo: "Thuốc... "
Tạ Như Hạc ừ một tiếng, nhìn trên lọ thuốc, chậm rãi nhớ kỹ: "Thuốc Axit clohydric fluoxetine, thuốc chuẩn, bệnh trầm cảm, chứng ép buộc, chứng rối loạn ăn uống. Axit hydric (?), dùng để trị liệu bệnh trầm cảm..."
Anh không đọc tiếp, nhẹ giọng hỏi: "Thuốc này có tác dụng phụ không?"
Thư Niệm không lên tiếng, bờ môi nhấp thẳng.
Tạ Như Hạc trầm mặc một hồi, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp: "Nếu như em cảm thấy tình trạng hiện tại của mình cần phải uống thuốc, chúng ta hỏi bác sĩ một chút trước đã, nghe ý kiến rồi quyết định có được không em?"
"..." Thư Niệm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em không muốn đi, không có ích lợi gì."
Tạ Như Hạc kiên nhẫn nói đạo lí với cô:" Có bệnh thì phải đi gặp bác sĩ, như vậy mới có thể khỏi được."
" Sẽ không khỏi." Thư Niệm nhìn anh, có thể là cảm thấy ủy khuất, hốc mắt lập tức đỏ lên:" Em trước kia rất nghe lời, cố gắng đi khám bệnh, nhưng hơn một năm bệnh cũng không có tốt lên..."
" Không thể tốt lên nhanh như vậy được. " Tạ Như Hạc thấp giọng nói:" Nhưng nếu em không đến khám bác sĩ, bệnh sẽ lại chuyển nặng."
" Chữa không hết, lại rất tốn tiền." Thư Niệm nghe không vào, nức nở nói:" Em bị bệnh đã hai năm, biết uống thuốc thế nào cho đúng, ăn thế nào cho tốt, cũng không ăn gì lung tung..."
Tạ Như Hạc lau nước mắt cho cô:" Sẽ tốt thôi."
Cô cố chấp lắc đầu.
" Anh trước kia cũng cảm thấy chân mình sẽ không khá lên được." Tạ Như Hạc nói:" Nhưng hiện tại đã tốt lên rồi."
Nghe vậy, Thư Niệm giương mắt, nước mắt lại rơi ra. Giọng của cô mang theo giọng mũi, yếu ớt nói:" Em không có lợi hại như anh."
Anh khàn giọng nói:" Em lợi hại hơn anh."
Thư Niệm vẫn lắc đầu:" Em không muốn đi."
Tạ Như Hạc liếm liếm môi:" Sao lại không muốn đi?"
" Gặp bác sĩ tâm lí..." Thư Niệm cúi thấp đầu, tựa hồ có chút khó xử " Phải tốn rất nhiều tiền. Em không có tiền, em cũng không muốn làm phiền mẹ, trước đó em đã nói với bà rằng em rất ổn."
Nghe cô nói như thế, Tạ Như Hạc lấy điện thoại từ trong túi ra, thả trước mặt cô
" Anh có tiền."
Thư Niệm đem điện thoại anh trả trở về, dùng sức xoa mắt:" Em không thể lấy liền của anh."
Anh sững sờ, lại hỏi:" Vì sao?"
" Đây là tiền của anh." Thư Niệm giọng điệu cứng ngắc " Em không thể dùng."
Tạ Như Hạc đột nhiên nhớ tới sự tình, anh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh nhíu mày, giọng điệu theo đó cũng đè thấp xuống:" Em không muốn đi gặp bác sĩ, có thể nói với anh. Nhưng vì sao lại lén lút uống thuốc?"
Giọng điệu này nghe có chút hung dữ.
Thư Niệm vô thức nhìn anh một cái.
Trên mặt Tạ Như Hạc không có biểu cảm gì, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, mang theo vài điểm bức bách, cũng không nhìn ra được tâm trạng hiện giờ của anh như thế nào.
Thư Niệm chậm chạp " À" một tiếng, nước mắt cũng không rơi, ngơ ngác đối mặt với anh.
Nhìn cô như thế này, Tạ Như hạc bỗng nhiên thở dài một tiếng:" Em có chuyện gì cứ nói với anh."
Thư Niệm cúi đầu nghịch ngón tay, rầu rĩ nói:" Em sợ anh biết thì sẽ không cho em ăn."
Tạ Như Hạc gật đầu:" Còn gì nữa?"
" Sợ bệnh sẽ phát tác." Có thể làm cảm thấy khó mà mở miệng, tiếng cô ngày càng nhỏ, cơ hồ không nghe được " Sẽ rất khó chịu, nghĩ đến đấy em lại lo lắng, muốn uống thuốc để kìm chế. Với lại, em không muốn để anh thấy em như thế."
Tạ Như Hạc kiên nhẫn nói:" Như thế nào?"
Nghe anh nói thế, Thư Niệm mấp máy môi, nước mắt lại tí tách rơi xuống, không có lên tiếng.
Nhớ tới trước đó cô cũng đã rất nhiều lần nói như vậy, Tạ Như Hạc đưa tay xoa xoa đầu cô, hỏi:"Vì sao lại sợ anh nhìn thấy?"
" Từ lúc em phát bệnh, có thời điểm rất nghiêm trọng." Thư Niệm đưa tay che mắt, giọng nghẹn ngào:" Là mẹ chăm sóc em....Không chỉ em rất thống khổ, bà cũng khổ sở không kém."
"..."
" Em có một lần muốn tự sát, bị mẹ phát hiện. Về sau, bà không dám để em ở một mình, trực tiếp xin nghỉ làm. Một khoảng thời gian sau đó, bà gầy đi trông thấy, không có ngày nào được yên giấc. Bởi vì sợ em sẽ làm chuyện gì dại dột,.... sau này em mới nghe bố dượng kể, mẹ phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được..."
Nghe được hai chữ " tự sát", ánh mắt ah ngưng trệ lại.
" Có thể do bà là mẹ em, nên mới không nỡ bỏ mặc con mình như vậy." Thư Niệm thút tha thút thít, " Em sợ em sẽ biến anh thành như vậy, sau đó anh sẽ chịu không nổi, sau đó..."
Yết hầu Tạ Như Hạc lên xuống:" Sau đó thế nào?"
Thư Niệm không nói được gì nữa, nước mắt phối hợp rơi xuống.
Tạ Như Hạc đã hiểu ý tứ của cô.
Đại khái là, không chịu được, sau đó liền chia tay.
Đại khái là như vậy đi.
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó tiến tới ôm lấy cô, trấn an vỗ nhẹ lưng, rất chân thành nói:" Anh sẽ không."
Cô âm trầm nói:" Anh sẽ."
" Anh sẽ không!"
" Anh sẽ!"
Tạ Như Hạc cảm thấy đoạn đối thoại của hai người giống như trẻ con, không có chút buồn cười. Anh nâng mặt cô lên, dùng tay lau nước mắt cô:" Anh vì sao lại sẽ như thế?"
Thư Niệm cũng không biết cố chấp của mình từ đâu mà đến, chẳng qua là cô cảm thấy, tình trạng của cô hiện giờ, ngoại trừ cha mẹ, thì không ai có thể chịu được.
Cô đỏ mắt suy nghĩ, miễn cưỡng đưa ra một lí do:" Em mơ thấy thế."
Anh ngược lại không nghĩ tới đáp án sẽ là như thế này, vẻ mặt Tạ Như Hạc sững sờ, đột nhiên cười ra tiếng. Anh hôn lên khóe mắt cô, nghiêm túc nói:" Vậy anh thay người trong giấc mơ kia xin lỗi em."
" Cũng không phải là anh." Thư Niệm đưa tay sờ lên chỗ vừa bị anh hôn, tâm tình vẫn không khá hơn:" Anh không cần nói xin lỗi, câu nói kia cũng không có gì sai."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nghiêng đầu nghĩ nghĩ:" Vậy anh cùng em nói lời xin lỗi."
Mắt Thư Niệm trừng lớn, không kịp phản ứng:" Cái gì?"
" Người trong giấc mơ của em tung tin đồn nhảm."
" Hả?"
" Làm xấu hình tượng của anh" Tạ Như Hạc nhướng mày, đôi mắt đào hóa hơi lóe lên, tận lực kéo dài âm cuối:" Để bạn gái anh hiểu lầm anh."
Tác giả có lời muốn nói: chúng ta A Hạc hiện tại gan lớn Còn dám để cho ta thì thầm xin lỗi!!!!!!!!! Béo Kình ném đi 1 cái địa lôi
Kiều Nhất quân cả một đời ném đi 1 cái địa lôi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...