Edit: Na ~ Beta: Vee
Thư Niệm không nghĩ tới anh sẽ để ý đến cái nhìn của người khác như vậy, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhỏ giọng an ủi: "Cô ấy... chắc chỉ là đùa một chút"
Tạ Như Hạc nhìn cô.
Thư Niệm tiếp tục nói: "Anh không nên quá để ý."
Tạ Như Hạc yên lặng mấy giây, không biết tại sao cô lại kết luận anh đang để ý.
Nhưng Tạ Như Hạc cũng không biết nên giải thích thế nào: "..... Ừm."
Thư Niệm cũng không trả lời Lâm Kỳ Kỳ, cất điện thoại di động vào túi xách, không dám lấy ra nữa. Cô lại tiếp tục nghỉ ngơi, cho giọng thả lỏng một chút, liền lại tiếp tục bắt đầu luyện tập.
Thẳng đến buổi chiều năm giờ, Thư Niệm vào phòng thu mấy lần, hiệu quả so với trước đó tốt hơn chút.
Tạ Như Hạc vẫn đang bắt cô làm lại phần không tốt, thẳng thừng mà nghiêm túc, không hề hiểu như thế nào là uyển chuyển. Nhưng Thư Niệm cảm thấy anh loại này phương thức nghiêm khắc rất tốt, ít nhất là cô có thể cảm thấy mình vẫn chưa đủ.
Bởi vì hiệu quả luyện tập không tệ, Thư Niệm nán lại so với hôm qua dài một í.t
Cắt đứt bọn họ là cú điện thoại Phương Văn Thừa gọi Tạ Như Hạc.
Thư Niệm tiến vào trạng thái, lúc này lại xem giờ, mới phát hiện đã hơn bảy giờ. Đi đôi với trong bụng trống rỗn, trong cổ họng bây giờ khô khốc. Cô cầm bình nước lên uống một hớp.
Thư Niệm không biết Phương Văn Thừa đang nói cái gì.
Tạ Như Hạc nhận điện thoại, cũng không lâu lắm liền quay sang cô nói: "Hôm nay trước mắt là như vậy đi"
Thư Niệm liền đồng ý.
Hai người thu dọn đồ đạc một chút, ra phòng khách. Lúc này Phương Văn Thừa đang ở phòng khách, trên bàn ăn có những món ăn vừa mới làm xong, có mùi thơm thoang thoảng đập vào mặt, quanh quẩn bốn phía.
Nhìn về phía cửa sổ, Thư Niệm thấy bên ngoài đã tối đen, không lại tiếp tục kéo dài thời gian: "Vậy tôi về trước, hôm nay cám ơn thầy A Hạc."
Tạ Như Hạc đáp một tiếng thật nhỏ.
Thư Niệm nói tạm biệt với bọn họ, rồi lại chuẩn bị về.
Tạ Như Hạc không lên tiếng, nhìn thức ăn trên bàn. Sau đó, giương mắt nhìn về phía Phương Văn Thừa.
Chú ý ánh mắt của anh, Phương Văn Thừa khẩn trương, không hiểu anh muốn biểu đạt điều gì, chần chờ suy nghĩ: "Thầy, cảm thấy sắc trời quá muộn, để cho tôi đưa Thư Niệm tiểu thư trở về sao?"
"...." Giọng nói của Tạ Như Hạc rất thấp, nhẹ bỗng: "Tôi là có cái ý nào sao?"
Thư Niệm dừng bước, chỉ nghe được Phương Văn Thừa nói, cô không nghĩ tới việc phiền toái hắn, quay đầu cự tuyệt "Không cần, chính tự tôi trở về là được rồi. Cám ơn."
Vừa vặn lại cùng đụng mắt với Tạ Như Hạc.
Chỉ một giây.
Anh rũ mắt xuống, không có tiếp tục những lời vừa rồi, lại nói câu: "Đưa đi", sau đó liền chuyển động xe lăn, hướng tới bàn ăn.
Phương Văn Thừa gật đầu một cái, cũng đi tới hướng về cánh cửa, nói với Thư Niệm: "Thời gian không còn sớm, tôi đưa cô về nhà."
Thư Niệm nhìn Tạ Như Hạc một cái.
Tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, một người ngồi trước bàn ăn lớn như vậy, rất an tĩnh. Ánh sáng màu trắng hướng xuống, cảm giác được sự yên tĩnh cùng cô độc
Cô thu hồi tầm mắt, tâm tình khó hiểu tràn đầy. Đột nhiên nghĩ tới việc hỏi Phương Văn Thừa một ít chuyện, cũng vì vậy không cự tuyệt nữa.
"Được, phiền anh rồi."
............
Hai người đến hầm đậu xe, lên xe.
Thư Niệm cài dây an toàn, cũng không muốn quá làm phiền hắn "Anh đem tôi đến trạm xe tàu điện là được, sau đó tôi tự mình ngồi xe điện trở về."
Phương Văn Thừa không miễn cưỡng, chạy xe: "Được."
Bên trong xe rất an tĩnh, có thể nghe tiếng gió từ bên ngoài. Bọn họ không quen biết mấy, cuộc trò chuyện cũng không được mấy, cũng không có chung đề tài.
Thư Niệm quấn quít nửa ngày, trong lòng châm chước dùng từ, sau một lúc mới nói: "Thầy A Hạc không ở cùng với người nhà sao?"
Phương Văn Thừa gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, sau khi từ nước ngoài trở về, thiếu... Thầy ở với ông ngoại một thời gian, sau đó liền dời ra ngoài ở."
"Tại sao?"
Phương Văn Thừa cười cười, thuận miệng nói: "Thầy làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến những người khác."
Thư Niệm cảm thấy mình hỏi cái này có chút xen vào việc riêng tư của người khác, nhưng vẫn là không nhịn được nói "Vậy anh ấy mỗi ngày chỉ như vậy, bực bội ở nhà một mình sao?"
Phương Văn Thừa ngầm thừa nhận, bất đắc dĩ nói: "Thầy không thích đi ra khỏi nhà."
Thư Niệm cúi đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Như vậy không tốt lắm
"
Có chút giống như cô.
Nếu không phải bởi vì phải đi thu âm, Thư Niệm đại khái cũng có cuộc sống như thế.
Mỗi ngày một thân một mình ở trong căn phòng nhỏ, trên người giống dây xích, đem cô trói trong đó. Nặng nề kéo màn cửa cách ly thế giới bên ngoài, tăng thêm khóa cửa cự tuyệt giao tiếp với thế giới.
Thời gian sẽ vô tri vô giác trôi qua từng chút một.
Luôn cảm thấy vừa mở cửa ra, sẽ có vật gì đáng sợ, mở miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, liều lĩnh tấn công về phía cô. Cho nên thà sẽ không còn được gặp lại thế giới đặc sắc, cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Cuộc sống như thế quá lâu, dũng khí sẽ dần dần tiêu diệt, vừa ra khỏi gian phòng nhỏ cảm thấy không được ự nhiên, khả năng giao tiếp với người khác cũng sẽ thấp dần.
Thư Niệm suy nghĩ một chút, hỏi hắn một chuyện không dám hỏi ở trước mặt Tạ Như Hạc, thần thái dè dặt: "Kia... Chân thầy A hạc có thể tốt sao?"
"Giữ vững tinh thần kiên cường..." Phương Văn Thừa cũng không quá khẳng định: "Hẳn là có thể."
Thư Niệm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì giữ vững."
Phương Văn Thừa cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể hướng cô cười một tiếng.
Thư Niệm lập lại một lần, nghiêm túc cố chấp: "Anh phải cố gắng để anh ấy giữ vững thật tốt."
................
Thư Niệm không đi đến chỗ thu âm, về thẳng nhà.
Thư Niệm tắm, ngậm Viên kẹo liền nằm sấp trên giường, muốn nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục luyện hát. Nước nóng rửa đi thân thể mệt mỏi, bên trong phòng sáng ngời nhức mắt, nhưng cho cô cảm giác thật chân thật. Cô nghiêng người, thân thể theo bản năng cuộn tròn, bất tri bất giác liền ngủ.
Không biết qua bao lâu, di động để bên người đột nhiên vang lên.
Thư Niệm chợt bị thức giấc, tim lập tức phát hoảng, cảm giác hồi hộp tấn công tới, khiến người không thở nổi, nước mắt không bị không chế mà rơi xuống. Cô lau nước mắt, nhìn cuộc gọi đang gọi tới.
Là bạn học đại học cùng ở chung ký túc xá Nguyễn Hi Đồng.
Lúc này chỉ. mới qua mười giờ, cô ngủ vẫn chưa tới một tiếng.
Thư Niệm ổn định hô hấp, miễn cưỡng tiếp điện thoại: "A lô?"
Giọng nói trong trẻo của Nguyễn Hi Đồng truyền tới: "Thư Niệm sao??"
"Ừ."
"Tớ mới vừa tìm cậu nửa ngày đều không trở về, liền gọi cho cậu." Nguyễn Hi Đồng cười: "Tớ lâu rồi không gọi cho cậu, còn lo lắng cậu đã sớm đổi số."
Thư Niệm lại ừ một tiếng.
Nguyễn Hi Đồng cũng không nói nhiều, nói một câu đã nói lên ý đồ: "Là như vậy, chúng tớ định cuối tháng, cũng chính là 31, người bạn tụ họp, cậu có muốn tới không?"
Thư Niệm rũ mắt, không lo lắng nhiều, trực tiếp nói dối: "Tớ không có thời gian"
"Là ngày 31 tháng 12, là nguyên đán nha, cậu không có thời gian sao?" Nguyễn Hi Đồng cười: "Hay là cậu muốn hẹn hò với bạn trai? Hai người cùng đến cũng được mà."
"...."
"Dù gì lâu không gặp, lợi dụng cơ hội gặp mặt mà. Chúng tớ cũng rất nhớ cậu." Nói đến đây, Nguyễn Hi Đồng đột nhiên nhắc tới người khác: "Đúng rồi, cậu biết tình hình gần đây của Từ Trạch Nguyên không?"
Thư Niệm trầm mặc, một tiếng cũng không đáp.
"Cậu ấy gần đâu tham gia một tiết mục ca hát, đứng thứ nhất, giờ có thể thịnh vương. Ngày đó, cậu ấy cũng sẽ tới." Nguyễn Hi Đồng thở dài: "Các cậu ban đầu làm sao lại chia tay? Từ Trạch Nguyên tốt biết bao, dáng dấp tốt, ca hát lại dễ nghe, hơn nữa còn theo đuổi cậu từ rất lâu, cậu ấy rất thích cậu."
Thư Niệm cắt đứt lời cô bạn nói, ưu tư thẳng thừng không che giấu chút nào.
"Tớ không muốn đi."
Nguyễn Hi Đồng sững sốt một chút "A?"
"Tớ không muốn đi." Thư Niệm lập lại một lần nữa, cảm xúc quả thực không tốt, một chút kiên nhẫn cũng không có, nhịn không được liền nổi giận: "Không cần đến tìm tớ!"
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Sau đó, Thư Niệm mở tủ đầu giường ra, từ bên trong cầm ra một lọ thuốc chống lo âu, mở nắp ra, lấy mấy viên. Rất nhanh, động tác của cô dừng lại, nhớ tới mình đã sớm không cần thuốc, giằng co một trận, đem thuốc thả lại trong lọ.
Thư Niệm đứng dậy, lại kiểm tra cửa sổ trong phòng sau đó ngồi xuống thảm ở cạnh giường.
Hồi tưởng lại giấc mơ lúc nãy, Thư Niệm ôm chặt hai cánh tay, toàn thân run rẩy. Cô chôn mặt vào khuỷu tay, nước mắt trực rơi, trong cổ họng cố nén tiếng nghẹn ngào.
"Không cần sợ."
Cô lầm bầm ba chữ lặp đi lặp lại.
...............
Cứ ác mộng bất ngờ xuất hiện cùng với nhiều cảm xúc, cứ cách một đoạn thời gian cũng sẽ có một lần.
Ngày thứ hai tỉnh lại, tinh thần Thư Niệm thoáng bình phục, nhưng vẫn suy sụp. Cô hướng về phía gương tự nhiên khen mình hôm qua vẫn chưa uống thuốc, sau đó liền ra khỏi cửa.
Bên kia.
Tạ Như hạc ăn cơm trưa xong, tâm tình kém một cách khó hiểu, khói thuốc bay đầy khuôn mặt. Nghĩ đến Thư Niệm sẽ tới, anh lật gói thuốc lá, đi ra phía sân thượng.
Phương Văn Thừa vừa vặn từ bên ngoài trở lại, nói: "Thiếu gia, quản lý của Từ Trạch Nguyên vừa mới liên lạc, nói hy vọng cậu có thể chuyên tâm viết ca khúc cho cậu ta."
Nghe được cái tên này, động tác của Tạ Như Hạc ngừng một lát, nhìn về phía hắn.
"Từ Trạch Nguyên gần đây là nam ca sĩ đang hot." Phương Văn Thừa nói: "Sự hoan nghênh rất cao, tôi cảm thấy có thể viết, đối với danh tiếng của cậu cũng có...."
Tạ Như Hạc cắt đứt lời của hắn "Tên gì?"
"... Hả?"
"Cậu ta tên gì?"
"Từ Trạch Nguyên." Phương Văn Thừa kiên nhẫn nói: "Họ Từ, Trạch trong quang trạch, Nguyên trong Nguyên đán. Bọn họ rất có thành ý, đợi lát nữa sẽ đích thân tới thăm."
Bầu không khí an tĩnh chốc lát.
Tạ Như Hạc gắn từng chữ lặp lại "Từ, Trạch, Nguyên."
Rất nhanh, anh khẽ cười một tiếng, thanh âm thờ ơ: "Bây giờ là ca sĩ tuyến mười tám tuyến đều có thể hát bài của tôi được sao?"
Không biết tại sao lại chạm tới sự tức giận của anh, Phương Văn Thừa lập tức im lặng.
Tạ Như Hạc ánh mắt lãnh đạm: "Sắp tới sao?"
Phương Văn Thừa không dám nói.
"Câm?"
"Chắc sắp..."
.........
Thư Niệm từ chưa từng nghĩ tới, mình sẽ ở tại chỗ bên ngoài tiểu khu gặp Từ Trạch Nguyên. Là một trận bất ngờ không kịp đề phòng, mặc dù cô cũng không có để ở trong lòng.
An ninh nhận ra cô, liền trực tiếp mở cửa, muốn cho cô đi vào.
Từ Trạch Nguyên hình dáng không có bao nhiêu biến hóa, trừ trên mặt có trang điểm, tóc nhuộm thành màu nâu, cũng còn giống như trước. Thấy Thư Niệm, hắn cũng sững sốt, đứng tại chỗ kinh ngạc mấy giây.
Thấy Thư Niệm vào trong tiểu khu, hắn do dự mở miệng "Thư Niệm?"
Nghe vậy, Thư Niệm quay đầu, hướng hắn gật đầu một cái.
Từ Trạch Nguyên chần chừ hỏi: "Cậu ở đây sao?"
Thư Niệm còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói của Tạ Như Hạc.
"Thư Niệm."
Theo giọng nói, Thư Niệm nhìn sang.
Nhìn người bên cạnh cô, Tạ Như Hạc nhấp mím môi, hàm dưới căng cứng: "Đi thôi"
Thư Niệm hơi ngẩn người, hướng về phía anh đi tới: "Sao anh xuống được?"
Từ Trạch Nguyên đứng tại chỗ, người đại diện bên cạnh nhắc nhở hắn: "Người đó là thầy A Hạc."
Lúc lấy lại tinh thần, hắn cũng đã bị người đại diện dắt vào trong tiểu khu.
Từ Trạch Nguyên miễn cưỡng thu hồi kinh ngạc, đi tới đứng ở trước mặt Tạ Như Hạc, không đem sự chú ý của Thư Niệm vào mắt, lễ phép lên tiếng chào: "Thầy A Hạc, xin chào."
Tạ Như Hạc mắt cũng không nhìn sang, hướng về phía Thư Niệm nói: "Đi thôi"
Từ Trạch Nguyên cho là anh không nghe được, lại bổ sung một câu: "Thầy, tôi là...."
Tạ Như Hạc đột nhiên ngẩng đầu, cắt đứt lời của hắn: "Cậu tên là gì"
Từ Trạch Nguyên tính khí tốt, cười một tiếng, đang muốn tự giới thiệu mình một phen.
Tạ Như Hạc lại mở miệng, ánh mắt lạnh như băng, mang nụ cười giễu cợt khó che.
"Có liên quan gì đến tôi sao?"
Vee: là la lá la là 🎶 Vee về rồi đây.. Nhớ nhau chưa??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...