Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Mỹ nam chính là mỹ nam, mỹ nam Tần Liễm tức giận dáng vẻ trông thật đẹp.

Sợi tơ trên đầu hắn đã bị bắt lại, tóc xõa, đáy mắt ngưng một tầng sương dày.

Ánh mắt hắn bắn tới nàng, thật lạnh a.

“Diệp Thanh Linh, lá gan nàng càng ngày càng lớn rồi đấy!” Âm thanh hắn trầm thấp hướng nàng mà tới.

Nàng không nói hai lời, bưng mặt của hắn liền hôn xuống. Người này đang thực giận, nàng không muốn dính xui xẻo thì phải tìm cách trấn an hắn trước.

Nàng học bộ dạng hắn mà hôn hắn, hắn không có bất kì phản ứng, lẳng lặng nhìn đỉnh tóc nàng, mặc kệ nàng trong miệng hắn tùy ý làm bậy.

“Đừng tức giận nha, được không?” Hắn bị nàng cường hôn, lông mi biếng nhác mà yêu mị, trông đầy vẻ phong tình vạn chủng.

“Phu nhân, vi phu nghĩ nàng là đang cần ăn đòn.” Hắn giận đến nghiến răng nhưng đáy mắt cũng đã không còn lạnh như trước nữa.

Nàng rũ mắt, không dám nhìn thẳng hắn: “Phu quân, ta lần sau không dám thế nữa đâu.” Hai chữ “phu quân”  nàng gọi mềm mại dịu dàng, điềm mật như nước. Chính nàng nghe còn giật mình, sau lưng da gà liền nổi hết lên. Vì lấy lòng người này, mặt mũi gì đó của nàng cũng không cần nữa.

Một tiếng “phu quân” tựa như rượu, rót đến lòng người đều say mê, tâm lâng lâng, ý hàn trong mắt đã rút sạch. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi hắn như vậy, cảm giác thật tốt đẹp.

Hắn mím mím môi, mở miệng nói: “Giúp vi phu chải đầu.”

Nhìn hắn mặt mày giãn ra, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, dùng chiêu hôn này thật hiệu quả mà, lần nào cũng hiệu nghiệm a.

Cầm lược bạch ngọc, nàng lần này không đụng tay chân trên tóc của hắn mà chăm chú thay hắn chải tóc.

Hai người trên xe ngựa xử lý một phen rồi lần lượt xuống xe.

Nơi đây gò núi rất nhiều, trước mặt không thôn không xóm, sau lại không nhà trọ, chập chùng xung quanh núi đồi xen kẽ nhau.

Trăng tròn nhô cao, ánh trăng như nước dịu hiền tỏa sáng cả một vùng đất.

Phía trước có người đốt lửa, hơn mười bóng người đi đi lại lại xung quanh, cách đống lửa không xa còn có mấy cái lều được dựng lên.

Trên đống lửa đặt một cái nồi, trong nồi nấu gì đó nghe mùi rất thơm.

Xe ngựa Tần Liễm chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, Minh Lục lại nướng thêm một con gà, nàng ăn đến no căng cả bụng.

Đi cùng xe ngựa của Tần Liễm lại còn được nuôi cơm, ý định có chết cũng phải nương nhờ hắn ngày càng mãnh liệt hơn trong đầu nàng.

Hai người sóng vai nhau hướng bến kia đi tới, không thấy Hách Liên Dực cùng Dung Thi Thi, ngược lại lại gặp Tĩnh Vương.

Tần Liễm và Tĩnh Vương nói chuyện rất vui vẻ, Thanh Linh tự giác không quấy rầy liền cũng Tĩnh Vương khách sáo vài câu rồi đi chỗ khác ngồi.


Bởi vì thời tiết quá nóng, ngoại trừ người phụ trách nấu ăn, ai cũng tránh thật xa đống lửa, bọn họ đều đứng hoặc ngồi rải rác xung quanh.

Ban đêm muỗi đặc biệt nhiều, Thanh Linh vừa đi tới, bọn họ đã nhảy nhót vỗ muỗi bùm bụp, đôm đốp tiếng đánh muỗi bên tai vang lên không dứt.

Cơ hồ mọi người ở đây đều bị muỗi vo ve, chỉ có mấy người là ngoại lệ, Lãnh Ly ngồi chỗ khá tầm thường cùng thị vệ của hắn. Bọn họ bình tĩnh ngồi yên đó, không phải chịu sự quấy rầy của mấy con muỗi.

Thanh Linh vừa mới đứng một lát mà trên tay đã có thêm vài mết muỗi đốt. Nơi này muỗi không những to mà còn có độc, bị đôt một cái là ngứa không chịu được, khó trách những người kia nhảy nhót tránh muỗi.

Lãnh Ly vẫn bình tĩnh ngổi ở đó, nhất định không có con muỗi nào dám cắn hắn. Hắn là cao thủ luyện hương, trên người nhất định có hương đuổi muỗi.

Thanh Linh tới chỗ Lãnh Ly: “Lãnh thế tử, đã lâu không gặp.”

Lãnh Ly nhàn nhạt liếc nàng một cái, lười lên tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.

“Lãnh thế tử có thể cho mượn một ít hương đuổi muỗi chứ?” Bộ mặt nầng hướng hắn tươi cười.

“Chỉ có nhang muỗi.” Hắn bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu rồi nhẹ nhàng vẫy tay, ý hắn muốn nói là chỉ có nhang chiêu muỗi chứ không có nhang đuổi muỗi.

Thanh Linh gật đầu một cái: “Thế cũng được, vậy ngài có thể cho ta mượn nhang

chiêu muỗi dùng một chút dược không?” Vật này có lẽ có chỗ để dùng.

Hắn không nói hai lời liền trực tiếp ném đồ qua: “Chớ làm phiền ta.” Ý muốn nói

là nàng có thể đi được rồi.

“Đa tạ Lãnh thế tử.” Thanh Linh khách sáo nói.

Thanh Linh nhàn rỗi vô sự, lợi dụng lúc trăng vẫn còn sáng, đang lúc mọi người không chú ý liền đi dạo xung quanh một chút.

“Nhị công tử, ngài cần nhang chiêu muỗi làm gì?” Bạch Nhiên theo sau nàng, hắn vẫn nghi ngờ việc nàng hướng Lãnh Ly mượn nhang chiêu muỗi.

“Tất nhiên là có chỗ để dùng.” Còn dùng như thế nào nàng vẫn chưa nghĩ ra.

“Vương gia, sao cá chưa mắc câu?” Một âm thanh kiều mị đột nhiên truyền đến.

Chân Thanh Linh đang đưa về phía trước liền dừng lại, nghiêng người sang thấy Hách Liên Dực và Dung Thi Thi đang dính vào với nhau.

“Thi Nhi kiên nhẫn đợi một lát, cá rất nhanh sẽ cắn câu thôi.” Âm thanh Hách Liên Dực nhu hòa hướng tiểu nhân nhi đang tựa trong ngực hắn.

Tối khuya câu cá, hai người này thật hăng hái nha.

Hai người này ban ngày dính nhau chưa đủ, buổi tối còn phải bện nhau thêm lần nữa mới chịu, không thấy ngán à? Thanh Linh âm thầm khinh bỉ, ngàn vạn lần không ngờ sau này mình cũng mỗ nam nhân nào đó thời thời khắc khắc đều ở cùng một chỗ.


“Lũ muỗi chết tiệt.” Dung Thi Thi buồn bực nói: “Ai, sớm biết nơi này nhiều muỗi như vậy, Thi Nhi nên mang theo huân hương đuổi muỗi a.” 

“Nơi nay nhiều muỗi như vậy, hay chúng ta trở về thôi.” Hách Liên Dực đề nghị.

“Không, ta không muốn, ta muốn ở đây câu cá cơ.”Dung Thi Thi sẵng giọng.

“Được, được, được, nàng muốn thế nào cũng được, Bổn vương theo ý nàng.” Hách Liên Dực thâm tình nói.

Thanh Linh vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của đôi cẩu nam nữ, nàng nhấc chân tiếp tục đi dạo.

Sau khi bắc nồi đồ ăn xuống, Thanh Linh liền trở lại, Hách Liên Dực cùng Dung Thi Thi câu cá đã quay trở lại lâu rồi.

Thanh Linh, Tần Liễm, Tĩnh Vương, Hách Liên Dực, Dung Thi Thi, Lãnh Ly cùng Trương công tử, Lý công tử, Vương công tử ăn cùng một chỗ, Tĩnh Vương dẫn đầu mang rượu ra, mấy người vừa ăn thịt vừ uống rượu, thật thỏa mãn a.

Thanh Linh ngồi bên cạnh Hách Liên Dực, nàng rót đầy một ly rượu: “Diệp Đàm nghe nói Vinh vương tửu lượng không tệ, có thể uống mười vò rượu cũng không say, không biết đó có phải sự thật hay không?” Túy li là loại rượu rất mạnh, người bình thường uống vài chén đã say khướt.

Hách Liên Dực ngẩn người, sau đó cười trả lời: “Đấy chỉ là người ta truyền miệng, bổn vương thật sự chỉ uống được nhiều nhất là năm vò.” 

“Oa, năm vò a, Vinh Vương tửu lượng thật tốt, Diệp dàm bội phục, bội phục. Diệp Đàm kĩnh Vinh Vương một ly, không biết Vinh Vương có nể mặt hay không?” Nàng hỏi Hách Liên Dực mà Tần Liễm ngồi bên cạnh mặt đen như đáy nồi, tay áo dài tưởng chừng như vung lên một cách vô ý, tay dưới áo lặng lẽ bấm đùi nàng một cái ý muốn nhắc nhở nàng, bổn tướng rất không vui.

Bắp đùi bị người ta bấm, Thanh Linh sắc mặt lập tức cứng đờ nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục bình thường.

“Tất nhiên là có thể.” Hách Liên Dực trả lời.

“Haha, Vinh Vương thật sảng khoái! Nào, cạn ly.” Thanh Linh cầm ly rượu cùng Hách Liên Dực cụng ly, rượu từ ly của nàng rơi sang ly của hắn hơn phân nửa.

Thanh Linh ngửa đầu, đôi mắt có ánh sáng xẹt qua, thoáng chốc nàng đem rượu trong ly uống cạn.

“Vương Phi Thành cũng kính Vinh Vương một ly.” Vương công tử Vương phủ lúc này cũng đứng lên muốn kính Hách Liên Dực một ly.

“Trương Lợi cũng kính Tĩnh Vương một ly.” 

Mấy người mời rượu lẫn nhau, dần dần, không khí trở nên náo nhiệt, kéo dài đến nửa đêm canh ba mới tàn.

Ai có lều thì ngủ lều, không có lều thì ngủ trên xe ngựa của mình.

Thanh Linh theo Tần Liễm trở lại xe ngựa, Tần Liễm một tay kéo nàng vào trong ngực rồi nằm xuống. Hắn ôm nàng ngủ, tình cảnh này làm nàng nhớ đến lúc vẫn còn dưỡng thương nhà Ngô thẩm, khi đó hắn cũng ôm nàng ngủ thích ý như vậy.

Trên người hắn có mùi hương thơm ngát xen lẫn với mùi rượu, rất dễ khiến người ta đê mê, khiến người ta buồn ngủ. Nhưng tối nay nàng còn một chuyện muốn làm, nàng phải tỉnh táo, không thể ngủ được a.


Đêm khuya an tĩnh, mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Nàng kéo tay Tần Liễm đặt trên eo nàng ra, vừa nhẹ nhàng động, tay hắn liền siết chặt eo nàng hơn. Bất đắc dĩ, nàng đành nhẹ giọng: “Ta mót tiểu, muốn đi ra ngoài, chàng buông ta ra trước đã.” 

Nàng không muốn dùng ngân châm với hắn bởi vì nàng tin tưởng hắn không phá hỏng việc của nàng, nàng cũng không muốn trực tiếp nói cho hắn biết hiện tại nàng đi ra ngoài đến tột cùng là muốn làm gì.

Mắt phượng của hắn híp lại, buông tau quấn trên eo nàng ra, hướng trán nàng hôn xuống, hàm hồ nói không rõ: “Ừ, trở lại nhanh một chút, không được rề rà.”

“Ta sẽ nhanh trở lại.” Nàng đứng dậy, rất nhanh đi ra khỏi xe ngựa.

Ra khỏi xe, nàng liền thay y phục dạ hành, dịch dung thành một khuôn mặt khác.

“Nhị công tử, ngài đến rồi.” Bạch Nhiên núp ở trong đống cỏ dại hỏi khẽ.

“Bạch Nhiên, bên ngoài lều Hách Liên Dực có khoảng bao nhiêu người?” Thanh Linh hỏi.

“Chừng hai người, ngoài lều thỉnh thoảng vẫn có người đi tuần tra.” Bạch Nhiên trả lời.

“Ngươi ở bên ngoài xem xét mà hành động.” Thanh Linh giao phó một câu ngay sau đó liền biến mất trước mặt Bạch Nhiên.

Đến trước lều Hách Liên Dực, nàng nhìn thấy người canh giữ bên ngoài, lắc mình liền lặng lẽ lẻn vào. Để phòng chống rủi ro, nàng vừa vào trong liền hướng phía giường rắc mê phấn.

Trong lều có đốt huân hương, Thanh Linh tỉ mỉ ngửi, lòng thầm kêu không tốt. Huân hương này có trộn một vị thuốc, thuốc này vừa có thể đuổi côn trùng, lại vừa có thể trung hòa nhiều loại thuốc khác.

Thanh Linh lúc trước mời rượu Hách Liên Dực có hạ thuốc mê nhưng huân hương này vừa vặn giải luôn thuốc mê của nàng.

Nàng lần nữa hướng phía giường rải mê phấn, sau đó dập tắt huân hương.

Đến gần giường hẹp, vừa vén chăn lên, nàng kinh ngạc phát hiện cư nhiên Hách Liên dực không có ở đây. Bạch Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào nơi này lại cũng không phát hiện ra Hách Liên Dực đã đi ra ngoài.

Vậy thì đằng nào cũng đã đến đây, nàng cũng không thể tay không mà về được, vả lại Dung Thi Thi cả ngày kề cận Hách Liên Dực, nàng xuống tay từ Dung Thi Thi quả thật cũng không dễ dàng.

Nàng điềm huyệt đạo trên người Dung Thi Thi, đem người khiêng ra khỏi lều.

Hách Liễn Dực hôm nay uống rượu hơi nhiều, buồn quá liền ra ngoài lều giải quyết, ai ngờ đi xa quá lại bị lạc đường.

Đợi hắn tìm được đường trở liền phát hiện thị vệ canh giữ lều toàn bộ đều bị đánh gục, hắn ẩn ẩn có cảm giác không tốt, tay liền rém cửa đi vào phát hiện Dung Thi Thi đã biến mất.

Hắn bộ mặt đen xì đi ra ngoài lều giải huyệt đạo cho hai tên thị vệ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hắn không kìm được cơn giận hỏi.

Hai người kia kia mơ mơ màng màng tựa như không có tinh thần, nhưng nghe Hách Liên Dực khiển trách cũng biết đã xảy ra chuyện không tốt, bọn họ khúm núm nói: “Bẩm vương gia, thuộc hạ cũng không biết…”

“Phế vật, thùng cơm, lũ các ngươi đều là lũ phế vật.” Hách Liên Dực tức giận liền một chưởng đánh bay hai tên thị vệ, hai người kia bị đánh ngã trên mặt đất, co quắp hai cái liền tắc thở.

Thủ hạ khác của Hách Liên Dực nghe động tĩnh liền chạy tới, một người trong số đó mở miệng hỏi: “Dung trắc phi mất tích, phái người đi tìm nhanh lên!” Gương mặt Hách Liên Dực bộc lộ rõ sự căng thẳng.

Một lát sau, lều vải xung quan đều được đuốc chiếu sáng, đêm tối vốn yên tĩnh nay bỗng chốc trở nên náo loạn.

Thanh Linh không khiêng Dung Thi Thi đi xa nên nàng vẫn nghe thấy tiếng Hách Liên Dực gầm gừ. Nàng khiêng một người sống sờ sờ rất dễ trở thành mục tiêu, nàng định tìm cơ hội đem Dung Thi Thi tạm giấu đi đã.


Lúc trước nàng ở xung quanh đi dạo tìm hiểu địa hình, nơi nàng đang dừng chân là một địa phương gần một ngọn núi nhỏ. Dưới chân núi có một cái động đủ để nhét một người trưởng thành vào, nàng liền đem Dung Thi Thi nhét luôn vào động.

Động bị cỏ dại sinh trưởng tốt ở bên ngoài che lấp, nhì không kĩ không dễ gì phát hiện.

Chỉ mong Dung Thi Thi không bị người khác tìm thấy.

Giấu kỹ người, Thanh Linh liền dịch dung lại thành Diệp Đàm, y phục cũng đổi, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý liền rời đi.

Có một đội nhân mã hướng về cái động dưới chân núi lục soát, Bạch Nhiên đột nhiên hét to với đám người kia: “Này, bên kia nhìn trông như ai đó đang vác cái gì đi.”

Đám người tìm Dung Thi Thi kinh hỉ kêu lên: “Vậy sao? Ở Đâu?”

“Ở đó.” Hắn tùy ý chỉ một phương hướng: “Chết rồi, chúng ta phải đuổi theo thật nhanh, nếu không sẽ để hắn thoát mất.”

Đội nhân mã vừa bị Bạch Nhiên kéo đi, Hách Liên Dực lại cầm đuốc đi về bên này.

“Vinh Vương, đợi một chút.”Thanh Linh gọi Hách Liên Dực quay lại.

“Diệp nhị công tử có chuyện gì sao? “Hắn dừng chân, quay đầu lại nghi ngờ hỏi, nhìn mặt hắn có vẻ nóng nảy, xem ra rất vội.

“Dung Thi Thi vẫn không có tung tích sao?” Thanh Linh không tìm ra chuyện để tán nhảm  đành phải nói bừa ý đồ cản bước chân Hách Liên Dực.

“Không có.” Hắn không nhịn được nói, bước chân nhanh chóng tiến về phía trước.

Thanh Linh thầm nói không tốt liền đuổi theo: “Vương Gia, vừa rồi Diệp Đàm cũng phát hiện một bóng người màu đen hướng phía Bắc chạy, Diệp Đàm mới đầu không để ý, không ngờ lại nghe thấy tin Dung trắc phi mất tích.

Có vẻ cái bóng màu đen ấy đã bắt cóc Dung trắc phi. Vương Gia, hay chúng ta tìm ở phía Bác trước? Diệp Đàm lo lắng trễ một bước Dung trắc phi sẽ gặp nguy hiểm.”

Hách Liên Dực sâu sắc nhìn nàng một cái, mở miệng nói: “Đa tạ Diệp nhị công tử nhắc nhở, Bổn vương muốn tìm đằng trước một lúc.” Cùng líc hắn phân phó mấy thị vệ có công phu khá tốt hướng phía Bắc tìm người.

Mắt thấy Hách Liên dực sắp đến gần nơi nàng giấu Dung Thi Thi, Thanh Linh lòng thật lo lắng, trong đầu vội tính toán đối sách kéo Hách Liên Dực đi thì một đạo thanh âm lạnh lẽo truyền đến.

“Cút!” Âm thanh ngắn gọn mà hữu lực nhưng lộ ra lạnh lẽo kinh người.

Thanh Linh ngước mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Liễm mặc bạch y đứng đối diện Hách Liên Dực. Tần Liễm thế nào cũng xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn biết chuyện nàng làm nên xuất hiện giúp nàng sao?

Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, khóe miệng nàng giương lên một nụ cười nhẹ.

Tần Liễm nói một chữ “cút” quả thật không nể mặt Hách Liên Dực, hắn nổi giận: “Tần Liễm, ngươi tốt nhất cút qua một bên cho bổn vương, chớ cản đường bổn vương.”

Nháy mắt không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, ngưng trệ.

“Tần tướng, thì ra là ngài ở ngoài này.” Tần Liễm không cho Hách Liên Dực qua, nàng sợ Tần Liễm sẽ trở thành đối tượng hoài nghi: “Vinh Vương đừng giận, Tần tướng mới vừa rồi bị tiêu chảy liền ra ngoài này giải quyết, giờ còn chưa xong, Vinh Vương, ngài….”

Nàng nói còn chưa dứt lời liền cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn đáp trên người nàng, nàng không khỏi lui về sau rụt cổ một cái. Lời tuy chưa nói xong nhưng ý tứ thì đã rất rõ ràng.

“Quấy rầy Tần tướng chỉ là bổn vương muốn ở chỗ này tìm một chút.” Hách Liên Dực cố chấp nói, đường đường hắn là một Vương Gia tại sao lại phải vòng qua Tần Liễm? Kiêu ngạo cũng tôn nghiêm của hắn không cho phép liền ra tay ép Tần Liễm nhường đường.

Hách Liên Dwch vừa động thủ, không khí căng thẳng giữa hai người liền bộc phát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui