Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Nơi này là một địa phương nhỏ, nhà của Ngô thẩm còn sót lại một phòng chống cũng đã cho Thanh Linh ở.

Thanh Linh thương thế sau lưng khá nặng, không tiện di chuyển, vì vậy đành phải tiếp tục nương nhờ nhà vợ chồng Ngô thẩm.

Buổi tối, Tần Liễm chậm chạp không chịu rời đi, Ngô thẩm vẫn cho rằng hắn là phu quân của Thanh Linh, nhất định là lo lắng cho nàng nên không nỡ bỏ nàng lại một mình. Bà rất thiện ý kín đáo đưa cho Tần Liễm chăn gối: “Chỗ chúng ta nhỏ, nếu công tử cùng Diệp cô nương không chê thì cứ ở lại.”

Tần Liễm ôm chăn cười đáp: “Cảm ơn Ngô thẩm.”

Thanh Linh cũng đã buồn ngủ, nghe được cửa có động tĩnh, nàng miễn cưỡng mở mắt lại phát hiện ra Tần Liễm đang ôm chăn đi tới. Đầu óc nàng trong nháy mắt tỉnh táo hơn một chút, có chút nghi ngờ nhìn hắn.

“Làm sao ngươi còn chưa đi?”

Tần Liễm đi thẳng tới trước giường nàng, buông chăn gối trên tay xuống: “Dĩ nhiên ta lưu lại để bồi phu nhân rồi.”

Sắc mặt Thanh Linh trở nên cứng đờ, người này gọi phu nhân đã thành nghiện, thật vô sỉ. Đang lúc nàng âm thầm oán thán, thình lình chiếc giường hẹp lún xuống một cái, Tần Liễm người này đã nằm xuống bên cạnh nàng.

Nàng kinh hãi run run hỏi: “Tần Liễm, ngươi….rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nàng muốn đảy hắn ra nhưng tay vừa đưa lên lại động đến vết thương sau lưng, đau đến mức khiến nàng chảy mồ hôi.

Nàng vẫn nhịn đau đưa tay đẩy hắn, không ngờ hắn rất tự nhiên cầm tay của nàng hướng lòng mình nhét tới: “ Phu nhân thật nhiệt tình.” Khóe miệng hắn ngậm cười thật khiến cho người ta muốn đánh một cái.

Khóe miệng Thanh Linh hung hăng co rút, trong nháy mắt nàng trở nên bối rối, người này sao lại có thể vô sỉ đến mức độ này chứ?

“Ngươi đi xuống cho ta.” Nàng cắn răng quát.

“Nàng đừng có lộn xộn, cẩn thận vết thương sau lưng, nếu nó nứt ra một lần nữa nàng không đau nhưng vi phu đau lòng.”

“Được, ta không động nữa, nhưng ngươi có thể đi xuống hay không?”

“Ngủ đi, chớ quầy rầy.” Hắn ôm tay nàng, nhắm đôi phượng mâu trong đêm tối vẫn xinh đẹp như thế lại.

“Ngươi ở đây, ta không ngủ được.” Nàng buồn buồn trả lời.

Thật lâu vẫn không thấy có người đáp lại, trong nhà là một mảnh yên tĩnh.

“Này, như thế nào thì ngươi mới bằng lòng?”

Vẫn không có tiếng trả lời.


“Tần Liễm, sao ngươi lại vô lại như vậy?”Người này cư nhiên lại giả chết.

“….”

Nàng cuối cùng nhụt chí ngậm miệng lại, biết tối nay đuổi thế nào hắn cũng không đi. Cơn buồn ngủ lại ập đến, mặc dù bên cạnh còn có người nhưng cuối cùng nàng vẫn không chống lại cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi bên cạnh hắn.

Mấy ngày nay nàng ở nhà Ngô thẩm dưỡng thương, trong khi đó Tần Liễm suốt ngày chạy đi chạy lại. Hắn mỗi lần tới không phải mang đến các loại linh đan diệu dược thì cũng chính là các loại thuốc bổ, hảo hảo nuôi * ngày sau. Thương thế do vết đao chém của nàng cũng đã dần bình phục, có thể xuống giường tùy ý đi lại.

Thanh Linh từ miệng Tần Liễm biết tin tức Diệp Thanh Ngọc chết đã lan ra, Lâm thị cũng bởi vì con gái chết mà quay lại Diệp phủ.

Nếu như không xảy ra chuyện Ngạo Nguyệt muốn giết nàng, lễ cưới của nàng và Tần Liễm sẽ được tổ chức ở đầu tháng, cũng chính là mười ngày sau. Nhưng bây giờ tình trạng thân thể nàng thế này, muốn cùng Tần Liễm làm lễ kết hôn quả thật không thích hợp. Tần Liễm cũng cân nhắc đến vấn đề này nên hắn đã hướng Hoàng thượng lui ngày cưới lại.

Đối với tin tức của nàng, Tần Liễm đã tự mình nói với Diệp Thiên Minh rằng nàng bị thương nặng, không nên lên đường, trước dưỡng thương mấy ngày rồi quay lại Diệp phủ, khuyên Diệp Thiên Minh khỏi lo lắng.

Diệp Thiên Minh nghe nói vậy liền đi thăm nàng. Ông vừa đi không đến mấy ngày, một trận hỏa hoạn liền xuất hiện.

Xem ra có người một lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, cũng may Tần Liễm bố trí ám vệ bảo vệ nàng. Lửa vừa lên ám vệ liền dập tắt, nàng ngược lại lông tóc vô thương.

Ám vệ bắt được người phóng hỏa, người nọ là Lý Điền – hàng xóm của Ngô thúc. Ám vệ liền tiến hành bức cung, Lý Điền thú nhận mình thu đồ tốt của người khác, bị người đó chỉ điểm nên ban đêm mới cầm đuốc phóng hỏa.

Gần đây, Tần Liễm càng ngày càng vô liêm sỉ, có lúc buổi tối tới không nói không rằng liền chui vào chăn của nàng. Điểm này khiến cho nàng rất bất mãn, cứ tình trạng này nàng kiểu gì cũng sẽ bị hắn ăn sạch sành sanh.

Ban đêm, cửa phòng lặng lẽ bị mở ra.

Thanh Linh híp mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy đạo bạch ảnh quen thuộc, trong mắt nàng phát ra ánh sáng khác thường. Đợi đạo bóng dáng màu trắng kia đến gần, nàng liền nhắm mắt lại.

Cảm thấy giường bên cạnh trầm xuống, nàng không chút ngoài ý muốn liền nghe thấy tiếng kêu rên.

Nàng vội vàng mở mắt, hoảng sợ quát: “Người nào?” Sau đó rất không khách khí hướng lưng người nọ đá một cước.

Nàng dưỡng thương đã nhiều ngày, tuy giờ không thể vận nội lực nhưng một chút quyền cước phòng thân nàng tất nhiên vẫn có.

“Phu nhân!” Tần Liễm nhếch nhác ngã trên mặt đất, sắc mặt so với Ám Dạ còn đen hơn, hắn cắn răng: “Phu nhân là muốn mưu sát chồng sao?”

Thấy hắn ngồi trên đất, tâm tình nàng không khỏi tốt lên, đứng dậy thắp sáng nến: “A! Sao lại là ngươi? Ta còn tưởng rằng có trộm đạo ghé thăm chứ.” Nàng che miệng cười, thần sắc rất chi là vô tội.

Tần Liễm nhe răng, nhìn gương mặt hả hê của nàng, hắn dở khóc dở cười: “nàng ở trên giường vẩy thứ gì?” Hắn hỏi, tay đưa lên xem xét, ngoài ý muốn lấy ra ngân châm, tỉ mỉ đếm một chút, thật tám cái!


“Phu nhân, lòng dạ nàng thật độc ác.”

Nàng ở đâu lấy ra ngân châm? Không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn nàng lấy của đại phu khi xem bệnh.

Tần Liễm âm thầm nghĩ, mai nhất định hắn sẽ chặt tay đại phu đưa cho nàng đống ngân châm này.

“Ta thật cũng không ngờ sẽ là ngươi a.”

Mấy ngày qua chui vào chăn nàng ngoại trừ bổn tướng ra còn có ai sao? Hướng trên giường sắp đặt ngân châm, nha đầu này rõ ràng là cố ý.

“Ta là gái chưa chồng, ngươi đêm khuya đường đột bò đến giường ta, làm hỏng thanh danh của ta, ngươi nếu vẫn muốn như vậy, ta không đảm bảo lần sau sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tần Liễm ưu nhã từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nghe vậy, động tác đột nhiên dừng lại: “Gái chưa chồng?” Hắn nhếch môi cười cười.

Nàng nhìn nụ cười của hắn, thấy kiểu gì cũng lộ ra tia nguy hiểm.

“Vậy ta không ngại tối nay liền đem nàng biến thành gái đã có chồng, để nàng trở chính thức trở thành phu nhân của ta.” Hắn cười như không cười nhìn nàng.

Chợt nàng chỉ cảm thấy có bóng dáng màu trắng thoàng qua, Tần Liễm vừa đứng đây đã biến mất. Nàng chưa kịp phản ứng, một cái tay đã vòng qua hông nàng, tay còn lại dùng sức lôi kéo, nàng liền bị thu vào một vòng ấm áp thoảng mùi hương nhàn nhạt.

Nàng cả kinh, muốn lui người ra nhưng chưa đến một phút, trời đất bỗng chao đảo, nàng liền bị hắn ôm ngang người.

“Tần….Liễm, ngươi…” Lòng nàng đột nhiên căng thẳng, sợ tiếp đó hắn sẽ làm ra chuyện gì, khẩn trương đến mức không biết nói sao quên luôn cả việc giãy giụa.

Hai tay nàng dùng sức níu thật chặt tay hắn, đôi mắt trong veo ngập tràn hốt hoảng.

Hắn đem nàng đặt trên giường, lật người liền đè lên, cúi đầu ngậm chặt môi nàng hôn thật sâu.

Nụ hôn nóng bỏng tựa như có ma lực, đem lí trí của nàng trong phút chỗ đánh tan. Khoang mũi vẫn vít mùi hương dễ chịu quen thuộc khiến cho đầu óc nàng trở nên hỗn loạn, ham muốn được đắm chìm trong đó sâu thêm. Nàng nghĩ muốn chống cự rồi lại không tự chủ được lại nghênh hợp hắn.

Cảm nhận được sự đáp lại của nàng, hắn không tự chủ được hôn sâu thêm cho đến khi nàng hít thở không thông, lúc đó hắn mới lưu luyến rơi đi khiến trong khoang miệng nàng đầy mùi đàn hương.

Đôi mắt nàng giăng đầy sương, cả người hư thoát, hô hấp từng ngum từng ngụm lớn. Nghe bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của hắn, nàng ảo não hung hãn trừng mắt nhìn hắn sau đó quay đầu đi.


Nhìn bộ dáng nàng ảo não, tâm tình của hắn thật tốt, nụ cười càng đậm. Cần cổ thon dài xinh đẹp theo cái nghiêng đầu của nàng cứ như vậy lộ ra. Da thịt nàng trắng noãn, dưới ánh sáng tranh tối tranh sáng từ cây nến duy nhất trong phòng càng tăng phiếm thêm nét thần bí cùng quyền rũ. Hắn như bị đầu độc, khẽ cúi đàu cắn một hớp trên cổ nàng.

Nàng xấu hổ quay đầu lại: “Tần Liễm, ngươi khốn kiếp!” Tay vẫn không quên dùng sức bấm vào hông hắn một cái.

Sự vui vẻ trên gương mặt Tần Liễm vẫn chưa thuyên giảm, kéo cái tay vẫn giắt bên hông xuống, dùng bàn tay to của mình bọc tay nàng lại. Hắn vẫn ung dung nhìn con mèo nhỏ đang xù lông, tâm tư xấu muốn trêu trọc nàng một phen.

“Phu nhân, chúng ta hay là cứ động phòng hoa chúc trước?”

Phương mâu nhìn thẳng nàng, ánh mắt kia tựa như muốn một ngụm nuốt sống nàng.

Chống lại ánh mắt thâm trầm của hắn, thân thể nàng chợt cứng ngắc: “Ngươi…ngươi đừng làm loạn.”

“Vi phu không làm loạn, vi phu hết sức nghiêm túc.”

Đối với tên vô lại mặt dày này, nàng cũng đã có kinh nghiệm, hắn nói được là làm được.

“Không được, ta…vết thương sau lưng ta còn chưa khỏe, đúng, còn chưa khỏe, ai nha, đau quá.” Nàng cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt. Hắn híp lại măt phượng, nhìn nàng nghi nói: “Ngô thẩm không phải nói vết thương sau lưng nàng đã khép lại sao?”

“Khép lại cũng có thể nứt ra nha, đều tại ngươi, đối với ta động tay động chân, vết thương giống như đã rách ra, còn có cảm giác đau nữa, ngươi mau dậy đi.”

“Vết thương thật muốn rách ra? Vi phu thay nàng xem một chút.” Hắn đứng dậy, đưa tay làm bộ muốn xem vết thương của nàng.

Nàng vội vàng xòe tay: “Không cần không cần, ngươi cứ đứng dậy ta sẽ không đau nữa.”

Vết thương sau lưng nàng đúng là đã bắt đầu đóng vẩy, mới vừa rồi Tần Liễm đè lên, thật ra căn bản cũng không chèn lên vết thương cho nên thực chất nó cũng không bị vỡ. Nàng nói như vậy chỉ muốn hắn dừng động tay động chân với nàng.

“Thật không cần sao?”

“Không cần.” Nàng rất khẳng định nói.

Nàng đáp lung tung, hắn chỉ cần liếc qua cũng đoán ra nhưng hắn cũng không muốn phơi bày nàng, chỉ là nằm chết dí bên người nàng, lôi chăn đắp cho cả hai.

“Không phải nói vết thương bị nứt sao? Thế nào còn lộn xộn?”

Thanh Linh liền yên tĩnh lại, gương mặt như ăn phải khổ qua, không đem người này đá đi thì thôi, nàng lại còn nằm yên cho hắn ăn đậu hũ, chả lẽ nàng trước mặt hắn định trước là bị khi dễ sao?

Nàng càng nghĩ càng thấy buồn rầu, sai lưng đột nhiên có vật gì đó mát lạnh đi vào. Hắn thừa dịp nàng không chú ý liền sờ lưng nàng, nàng kinh hãi đến mức sống lưng cũng cứng đơ.

Hơi lạnh từ tay hắn truyền qua miệng vết thương đã đóng vẩy, tê tê ngứa ngáy, xương cốt toàn thân nàng rất không có cốt khí liền mềm nhũn.

Người này lại thừa cơ chấm mút!

“Vết thương khôi phục cũng không tệ lắm.” Hắn nhẹ nhàng nói, đem tay lấy ra.


“À…cũng tạm được.”

“Hôn lễ của chúng ta được định vào mười lăm ngày sau, hôm nay vi phu đã đem sính lễ đến Diệp phủ, ừm, chưa tới mười lăm ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó thân thể của phu nhân có thể phải ứng phó đấy.”

Trong tình huống nàng chưa có chuẩn bị gì hắn đã nói ra tin tức này, thật khiến nàng kinh hãi.

“Cái gì? Sao nhanh như vậy?” Nàng trợn tròn mắt cả kinh nói, giọng điệu hiển nhiên cũng không nguyện ý đối với tin tức này lắm.

Tần Liễm thấy nàng bất mãn, trong nháy mắt xụ mặt xuống: “ Phu nhân, nếu có sự việc nàng bị thương, chúng ta đã sớm bái đường.”

“Nhưng…nhưng là, mười lăm ngày sau vẫn là quá nhanh, ngươi có thể cầu Hoàng Thượng hoãn hôn kì lại được không?” Hoặc là đem hôn ước giải trừ, nhưng nàng thực sự không có can đảm nói ra câu này.

Phương mâu híp lại nhìn nàng đầy nguy hiểm, trên mặt cười như không cười, âm thanh dịu dàng mà rối loạn: “Hả? Nàng định hoãn hôn kì lại? Hoãn tới khi nào?”

Đến lúc nào? Nàng đâu có biết? Lời nói chưa kịp qua não đã buột khỏi miệng: “ Lâu lâu hãy kết hôn.”

Hắn chợt dùng sức siết chặt hông nàng: “ Lâu cũng không phải là không thể, nhưng trước tiên chúng ta cứ động phòng hoa chúc trước được không?” Gương mặt hắn dịu dàng nhưng vẫn không thể che dấu hết sự lạnh lẽo trong giọng nói, hắn cúi đầu, nụ hôn rơi trên cần cỏ trắng nõn của nàng,

“A, sau lưng vết thương lại đau, ngươi…ngươi đừng lộn xộn, thật là đau.” Nàng xài lại chiêu cũ, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt: “Mọi việc dễ thương lượng nha, cũng đâu nhất thiết là ba đến năm năm a. Ai…thật đau nha, vết thương hình như muốn vỡ rồi.”

“Vậy thì yêu đến chết luôn.” Hắn há mồm liền cắn cổ nàng, đau đến mức nàng phải hút một ngụm khí lạnh.

Hắn ngẩng đầu, ngắm gương mặt xinh đẹp khiến hắn vừa yêu vừa hận này, bất đắc dĩ thở dài.

“Phu nhân, mấy ngày qua phu nhân ngủ cùng vi phu, thấy cũng đã thấy hết, sờ cũng đã sờ không xót chỗ nào. Danh dự của vi phu cũng bị nàng hủy hết rồi nhưng nàng lại không nguyện cùng vi phu thành thân, nàng đây là muốn bội tình bạc nghĩa?” Âm thanh hắn u oán, người không biết nghe thấy còn nghĩ rằng hắn phải chịu uất ức gì to lớn lắm.

Lời ngoài mặt (của tác giả nha):

Ta đổi mới một số chữ và tình tiết.

Hai người tậm thời sẽ không thành hôn nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến gian tình phát triển (mỗ tác giả thô bỉ cười), về sau sẽ bù lại cho họ một hôn lễ đủ lớn, đủ kinh ngạc, đủ cẩu huyết.

Quyển này cũng không còn bao nhiêu chương, quyển tiếp theo sẽ có một số chương ấm áp đi, quyển này nữ chủ còn chưa có thế lực, quyển sau sẽ tạo cho nữ chủ một thế lực riêng.

Ta đợt này thi nhiều, mỗi ngày chỉ có thể đăng 3000 chữ thôi.

Ta cũng biết rõ 520 quyển là vạn canh thiên hạ, ta đây đào hố mỗi ngày lấp 3000 chữ là đã tự tìm ngược, nhưng gần đây bận nhiều việc quả thực cũng không còn biện pháp.

Nghiệp văn chương vốn khổ cực, ta đây hiểu chứ. Nếu thấy tình trạng lấp hố chậm thì có thể đợi khi nào hoàn thì đọc cả thể.

Bất luận thế nào đặt lượng cũng là xấu, ta thích chuyện xưa đầy kịch tính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui