Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Diệp Đàm nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, lập tức xuất hiện vẻ chán nản. Phụ thân và Đại ca, còn có Tam đệ, đều đã ra ngoài kiến công lập nghiệp, chỉ có mỗi hắn thân mang bệnh chẳng thể làm gì, còn khiến cho phụ thân lo lắng, hắn thật đúng là đồ bất hiếu.

“Đại ca, ta sẽ tìm ra cách chữa lành bệnh của ngươi.” Thanh Linh nhìn sắc mặt ảm đạm của hắn, nàng cũng hiểu được vài phần suy nghĩ trong lòng hắn. Nhị ca bị người cố ý hạ cổ độc, nhưng là loại cổ độc gì, đến nay Thanh Linh vẫn chưa tìm ra được, bây giờ cũng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của sư phụ dạy y thuật cho nàng mà thôi.

Sư phụ truyền thụ y thuật cho nàng chính là Cốc chủ của Linh Y Cốc, tên là Bạch Khánh Bơi, y thuật hắn cực ảo diệu, được người người gọi là thần y. Bên ngoài Linh Y Cốc được đặt rất nhiều cơ quan và trận pháp thần kì, người bình thường chắc chắn không thể vào được. Linh Y Cốc cách Hạ Thành rất xa, Thanh Linh không thể tự đi tìm sư phụ để thỉnh giáo được. Nàng dự định sau khi trở về phủ, sẽ gửi một phong thư đến Linh Y Cốc, nói tình huống của Nhị ca cho sư phụ biết, tiếp theo nhờ sư phụ chỉ điểm cho nàng nên loại trừ cổ độc trong cơ thể Nhị ca như thế nào cho đúng.

Lúc Diệp Minh giục ngựa đi ngang qua Thanh Linh, lại bắn một viên đá nhỏ về phía đầu gối Thanh Linh, Thanh Linh không dấu vết né qua chỗ khác.

Trên mặt Thanh Linh nhiễm một tầng sương lạnh, bóp chặt cục đá trong tay, nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Minh, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, nàng nhìn về một nơi cách đó không xa, ra hiệu với Vô Ảnh bằng mắt và tay, không để lại chút dấu vết.

Vô Ảnh gật gật đầu, tay và mắt ra hiệu đáp trả lại, làm bộ dáng đã hiểu rõ ý tứ của nàng.

Diệp Minh ngồi trên lưng xích mã, cực kì uy phong, mặt hắn đầy ý cười trong tiếng hoan hô của dân chúng. Ngay lúc hắn đang cảm thấy vui vẻ như có gió xuân thổi qua, bỗng nhiên, con ngựa đỏ thẫm hắn đang cưỡi thê lương kêu lên một tiếng, hai vó trước giương cao lên, Diệp Minh vội vàng dùng hai chân kẹp chặt bụng ngựa lại, không để mình rơi xuống từ lưng ngựa. Nhưng mà, Thanh Linh sao có thể để hắn được như ý, nàng dùng sức bắn một nữa cục đá về phía chân Diệp Minh, tốc độ bay của cục đá nhanh đến nỗi người thường chắc chắn không thể nhìn thấy được.

Diệp Minh không rõ đùi bị vật gì đó đánh trúng, chỉ cảm thấy chân tê rần, nên không kẹp chặt bụng ngựa lại được, bất đắc dĩ té xuống từ lưng ngựa, còn ngã chổng bốn chân lên trời.


Mắt thấy con ngựa đỏ thẫm sắp nổi điên lao ra ngoài, lúc này chân Diệp Tự dùng sức một cái, phi thân lên chỗ Diệp Minh, kịp thời chế trụ lại xích mã, vuốt ve khiến nó an tính lại: “Tam đệ, ngươi không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi.

Ngã ngựa trước mặt dân chúng toàn thành, quả thật chính là vô cùng nhục nhã, mặt Diệp Minh lúc tím lúc đỏ, cắn răng nói: “Không sao!” Là ai ăn gam hùm mật gấu, dám ném đồ vào chân hắn, hắn đưa lắt quét quanh bốn phía, nhưng lại không phát hiện có ai đáng khả nghi.

Hắn sở dĩ không hoài nghi Thanh Linh, là bởi vì Thanh Linh trong mắt hắn mà nói, nàng chắc chắn không có gan làm việc này.

Trong đám người, không biết do ai cười lên ha hả đầu tiên, Diệp Minh đột bị tiếng cười vây quanh, mặt nóng ran, chỉ hận tại sao trên đất không xuất hiện cái lỗ nhỏ để hắn có thể giấu mặt vào trong. Nhưng hắn cũng chỉ có thể đỏ mặt đứng lên, khập khiễn đi tới xích mã của mình.

“Người mới bị ngã ngựa là ai vậy?” Ai đó trong đám người lên tiếng hỏi.

“Nghe nói hắn là Tam công tử của phủ Hộ quốc Tướng quân.” Những người còn lại đáp.

“A, không thể nào, nghe nói Tam công tử phủ Hộ quốc Tướng quân tuổi còn nhỏ, nhưng về lại giết địch trên chiến trường rất là lợi hại, vậy mà bây giờ không ngờ chỉ cưỡi một con ngựa thôi mà cũng bị ngã xuống.”

“Xem ra tin đồn đã sai, nói thử xem, nói thử xem, một tên hai tử miệng còn chưa mọc râu dài ra sao có thể giết địch trên chiến trường được.”

“....”

Trong đám người có người cúi đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận, có giọng nói nhỏ vụn đang nói chuyện với nhau truyền vào trong tai Diệp Minh, hắn âm thầm cắn răng, trên tay nổi lên gân xanh. Đáng giận, đừng để ta biết được là ai ném đồ vào đùi ta, nếu không ta chắc chắn sẽ lột da hắn ra.

Thanh Linh nhìn bóng lưng đằng xa của Diệp Minh, mặt mày cười sáng lạn. Hôm nay Diệp Minh nhận được sự xỉ nhục lớn này cũng không thể trách nàng được, nàng chỉ là đang lấy chiêu của người trả lại cho người mà thôi.

Trở lại trong phủ, Thanh Linh nhanh chóng viết thư kể về tình trạng bệnh của Nhị ca cho sư phụ Bạch Khách Bơi, đưa Vô Ảnh mang về Linh Y Cốc.

Lúc lúc trước nàng có đến Linh U Cốc đế nhờ vả sư phụ, Vô Ảnh cũng đi theo nàng, có lẽ Vô Ảnh cũng được xem như là nửa đệ tử của sư phụ. Nên để Vô Ảnh chuyển đi là phù hợp nhất.

Để tham gia yến tiệc Hoàng thượng tổ chức cho chúng tướng sĩ tối nay, Thanh Linh cố ý rửa mặt một phen.


“Tiểu thư, ngươi mặc bộ y phục này rất là đẹp, giống như tiên nữ hạ phàm vậy.” Hương Thảo khoác cho Thanh Linh một tấm lụa trắng nói.

Thanh Linh khom người sửa sang lại quần áo trên người, nghe vậy, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu nha đầu ngươi a, miệng ngày càng ngọt rồi.”

“Tiểu thư, nô tì lớn hơn người đến vài tuổi, người ta mới không phải tiểu nha đâu.” Nói xong, nàng kéo Thanh Linh ngồi xuống, tìm lược chải tóc cho Thanh Linh.

Sau nửa canh giờ, Thanh Linh ăn mặc chỉnh tề, mang theo Hương Thảo ra khỏi phủ.

Vừa đến cửa phủ, lúc nàng nhìn thấy Diệp Thanh Ngọc chuẩn bị lên xe ngựa, vẻ mặt hông nhịn được hiện lên chút kinh diễm

Trang phục Diệp Thanh Ngọc lộng lẫy, một thân hồng y như lửa, sáng rỡ xinh đẹp, giống như một đóa hoa mẫu đơn hồng nở rộ.

Nàng ta là mỹ nhân quốc sắc thiên hương khuynh nước khuynh thành. Không biết đêm nay nàng ta có thật sự muốn mặc Thiên Ngân Cẩm làm vũ y không, Thanh Linh bỗng thật mong đợi đến lúc Diệp Thanh Ngọc mặc bộ phục kia khiêu vũ, cảnh đó chắc sẽ vô cùng đặc sắc, Diệp Thanh Ngọc tuyệt đối sẽ hối hận khi đã mặc bộ y phục đó vào.

Xe ngựa Lâm thị đi tuốt ở đằng trước, cả xe ngựa Diệp Thanh Ngọc cũng đi rồi, Thanh Linh mới bò lên xe ngựa của mình.

Tiếng rao hàng náo nhiệt ngoài xe truyền vào trong xe ngựa, Thanh Linh nhịn không được rén vèn xe lên nhìn ra bên ngoài. Ngươi đi đường lui tới bên ngoài, hàng trưng bày rực rỡ muôn màu, cảnh tượng phồn vinh náo nhiệt.


Nàng đang ngắm hăng say, xe ngựa đột nhiên rung động kịch liệt một cái, nàng thiếu chúp nữa đã đập đầu vào thành xe rồi.

“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Hương Thảo lo lắng hỏi.

“Chỉ là xém chút nữa đụng đầu thôi, không sao.” Thanh Linh nói.

“Nhị tiểu thư, xe ngựa như bị hư vậy.” Giọng phu xe truyền vào trong.

“Hư ở đâu? Ngươi đi nhìn thử xem, xem còn có thể đi tiếp được không?” Thanh Linh phân phó.

Phu xe xuống tìm chỗ hỏng, phát hiện bánh xe sau đã bị rời khỏi xe ngựa, xe ngựa cũng không thể đi tiếp được nữa.

Đúng lúc này, có người gọi Thanh Linh: “Diệp Nhị tiểu thư, Vương gia nhà ta mời ngài lên xe ngựa.”

Thanh Linh xoay đầu lại liền thấy một chiếc xe ngựa khác sau lưng xe mình, một cái tay trắng nõn đưa ra vén rèm xe lên. Chưa tới một phút, Hách Liên Dực tôn quý tuấn lãng đã xuất hiện trước mặt nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui