Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ngày hôm nay Thanh Linh nhận được một bức thư từ Đông Lăng. Thư này là do chính tay Cơ Khinh Hoa viết rồi gửi cho nàng, trong thư nàng ta nói trong tay nàng ta có phấn hoa Bạch Cốt thảo.
Nàng ta nói nàng ta biết Thanh Linh trúng Thực Tâm tán, rất cần đến phấn hoa của Bạch Cốt thảo, Niệm tình trong người Thanh Linh cũng đang chảy dòng máu của Hoàng Thất Đông Lăng, nàng ta có thể tặng phấn hoa bạch Cốt thảo cho Thanh Linh. Chỉ hy vọng Thanh Linh sẽ đến Đông Lăng để lấy phấn hoa và thuận tiện hai tỷ muội đến nói chuyện với nhau.
Nói chuyện với nhau sao? Thanh Linh cười lạnh, nàng với Cơ Khinh Hoa có khỉ gì để nói với nhau đây?
Đông Lăng là nơi Bạch Cốt thảo sinh trưởng, nàng cũng đã có ý định tự mình đến Đông Lăng một chuyến, để xem vận khí bản thân có may măn nhìn thấy Bạch Cốt thảo hay không?
Mặc kệ Cơ Khinh Hoa có mục đích gì, vì phấn hoa Bạch Cốt thảo, nàng nhất định phải đến Đông Lăng. (MTLTH.dđlqđ)
Trải qua chuyện mấy ngày nàng trốn chạy, Tần Liễm cơn giận đại phát, nàng phải mất rất nhiều công sức mới dỗ được hắn. Hiện tại nàng lại muốn đi, không biết hắn có bạo phát thêm lần nữa hay không đây? Ngẫm lại cổ họng còn có cảm giác đau rát.
Vì phòng tránh trường hợp mỗ nam tức giận, nàng phải suy nghĩ nên dùng thủ đoạn nào đây.
Kết quả, chạng vạng hôm nay, nàng phân phó người đến hỏi lúc nào hắn mới hồi phủ, rồi sau đó đi vào trù phòng nấu mấy món sở trường của bản than và một bát canh xương hầm.
Đồ ăn đã được bày biện lên bàn, lúc này người hầu trong phủ báo lại Tần Liễm đã trở về rồi. Nàng nhanh chân đứng im trước đại môn, giống như mấy tiểu thê tử đang trông ngóng phu quân về nhà.
Vừa nhìn thấy Tần Liễm xuất hiện, ánh mắt của nàng ngời sáng, vô cùng chân chó cười nói: “Phu quân, chàng về rồi.”
Tần Liễm nhìn một bộ dạng hết sức lấy lòng này của nàng, trong lòng có chút đề phòng, trực giác nói cho hắn biết nha đầu này nhất định có chuyện: “ Nàng ở đây chờ ta về sao?”
“Đúng vậy.”Nàng ôm lấy cánh tay hắn, tủm tỉm cười: “Phu quân đói không? Hôm nay thiếp tự mình vào bếp nấu cho chàng vài món.” Miệng vừa nói, tay vừa buông xuống đan chặt vào tay hắn, kéo hắn về Quy Noãn các.
Trong bữa ăn, nàng ân cần gắp đồ ăn cho hắn. (MTLTH.dđlqđ)
“Có việc gì, nói đi.”Nhìn bát cơm độn một đống đồ ăn, hắn vẫn là có chút nhịn không được nói thẳng, nha đầu lười này tự nhiên lại ân cần đến thế, chắc chắn có chuyện muốn nhờ.
“Phu quân, chàng rất thích ăn sườn xào chua ngọt, ăn nhiều chút.” Nàng róc hết xương, bỏ phần thịt sườn vào bát hắn.
Hắn tựu chung vẫn không nhịn được, nói: “Nàng có việc gì thì mau nói đi.”
“Khụ khụ.” Thanh Linh ho khan vài tiếng làm thanh cổ họng, đứng lên đi ra phía sau hắn: “Cả một ngày làm việc mệt nhọc, phu quân, để thiếp bóp vai cho chàng.”
“Là như thế này, phu quân, hai ngày nữa thiếp muốn đi ra ngoài.”
“Hửm?”Hắn đột nhiên đặt đũa xuống, đôi đũa chạm vào bát sứ vang lên tiếng thanh thúy làm nàng có chút sợ hãi. Rõ ràng hắn ngồi, nàng đứng, thế nhưng cái cảm giác vẫn thấp hơn hắn một cái đầu này là sao đây?
“Thiếp ra ngoài có việc, rất nhanh thiếp sẽ trở lại.” Nàng vốn định giơ tay lên thề, nhưng lại sợ hắn quát lời thề của nàng còn chẳng bằng cái rắm.
Kế đó, nàng một năm một mười kể chuyện Cơ Khinh Hoa gửi thư cho nàng nói nàng đến Đông Lăng lấy phấn hoa Bạch Cốt thảo.
Hắn đứng lên, xoay ngưỡi cong ngón tay gõ lên trán nàng: “Biết ngay mà, vô sự hiến ân cần.”
Chỗ bị hắn gõ có chút đau đau nhưng nàng lại không dám đưa tay lên xoa: “Phu quân có hài lòng không?” Vô cùng chân chó cười nói.
Hắn thật sự là vừa bực vừa buồn cười: “ Nàng có thể đi. Thế nhưng đến Đông Lăng đừng có ngu xuẩn mà tự mình lao vào đao của kẻ khác.”
Điều này còn cần hắn nhắc hay sao? Nàng âm thầm phản bác trong lòng, ngoài mặt lại tươi cười: “Ý của chàng là thiếp có đi? Thiếp đi rồi, chàng có giận thiếp như lần trước hay không?”Nghĩ đến dáng vẻ tức giận của hắn lần trước, lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
“Nàng còn dám nói đến chuyện lần trước? Lần trước nếu như nàng không lén hạ dược rồi biệt tăm biệt tích, lại còn nói nàng hận ta, nàng nghĩ ta sẽ tức giận đến mức như vậy hay không?”
Ngữ điệu của hắn lên cao, mơ hồ có dấu hiệu tức giận. Nàng cảm giác không ổn, thực tri kỷ kéo cổ áo hắn xuống, một phát chính xác hôn lên môi hắn.
“Phu quân, không tức giận, không tức giận.”Nàng cười hì hì, khuôn mặt tươi cười lấy lòng. Nếu như nàng có đuôi, nhất định cái đuôi kia đang vẫy qua vẫy lại: “Chàng yên tâm, chắc chắn thiếp sẽ trở về bên cạnh chàng.”
“Tốt nhất là như thế.”Hắn nói, lúc trước không cho phép nàng rời khỏi hắn là do Thực Tâm tán đang có dấu hiệu phát tác.
Hiện tại còn phải cách một đoạn thời gian nữa mới độc mới phát tác trở lại, hắn có thể không cần quá lo lắng cho nàng. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ sẽ trói buộc nàng, nàng muốn thế nào hắn cũng chiều theo ý nàng, chỉ cần nàng luôn luôn nhớ phải trở về nhà là được.
“Phu quân, chàng thật tốt.”Thừa dịp hắn không chú ý, nàng nhón chân hôn lên khóe môi hắn.
“Đúng là càng ngày càng nghịch ngợm.” Hắn ôn nhu cười với nàng. (MTLTH.dđlqđ)
“Lúc nào thì đi?” Tần Liễm hỏi.
“Ngày mai.” Nàng trả lời.
“Sao nhanh vậy?” Hắn nhíu mày: “Không được, vi phu còn phải chuẩn bị cho nàng nữa.” Hắn gỡ tay nàng ra khỏi cổ hắn, vội vã đi ra ngoài.
Nàng vội nói sau lưng hắn: “Không cần phải chuẩn bị gì cả, mang theo chút xiêm y, thuốc thang cùng với một số vật dụng, dắt theo con ngựa là ổn rồi mà.”
Hắn dừng bước quay đầu, tựa tiếu phi tiếu: “ Vi phu không chấp nhận chuyện nàng muốn cưỡi ngựa ngày mai.”
Đêm đã khuya, Thanh Linh đi từ gian ngoài vào phòng ngủ.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Liễm đang dựa người trên giường.
Hắn vừa nhìn thấy Thanh Linh xuất hiện liền đứng dậy, cười đến xuân phong vô hạn.
Mái tóc buông dài xõa trên vai, đôi môi thủy nhuận xinh đẹp nhuộm sắc cam của ánh nến. Dáng người phong thần tuấn lãng, khuôn mặt lại yêu mị như yêu nghiệt.
Nàng sững sờ đứng im một chỗ nhìn một cảnh dụ người phía trước, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước miếng. Nhìn mỗ nam đang ra sức sắc dụ, đưa tay sờ sờ cái hông đau như muốn gãy của bản thân, lại nhớ đến bản thân hàng đêm sênh ca, nàng không nhịn được rùng mình một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...