Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Tạ Minh chắc chắn phải chịu năm trăm tiên hình phạt.” Thanh âm Tần Liễm từ bên ngoài truyền vào.

Diệp Đàm nâng mắt nhìn nam tử vận bạch y ngược sáng đi vào chính phòng.

Hương thơm tươi mát dường như phát ra từ cơ thể hắn, mái tóc xõa tung vẫn vương giọt nước. Khi hắn bước đi, giọt nước phiêu đãng trên nền gạch. Một bộ dạng không hợp gặp người ngoài nhưng toàn thân hắn vẫn quý khí như cũ.

Hắn đứng giữa điện, Diệp Đàm thực sự không hiểu sao trên thế gian lại có một người vừa có khí chất của một trích tiên không vương bụi trần gian, lại có sát khí như Tu La từ địa ngục dính huyết.

Điều này thực sự rất kì lạ, đây rõ ràng là hai khí chất hoàn toàn đối lập nhau nhưng trên người hắn lại có sự hòa hợp đến lạ kỳ.

“Sẽ có người dùng thân phận của Tạ Minh chịu năm trăm hình phạt roi.” Tần Liễm thả ra chút tin tức, Thái Thượng Hoàng bệnh nặng, cần tĩnh dưỡng, không kẻ nào được quấy nhiễu.

Vì vậy không nhiều người biết có người giả thân phận Tạ Minh thụ hình phạt.

“Tạ Minh và Liên phi sẽ được an táng tại di chỉ của Bạch tộc.” Thi thể của Tạ Minh và Tần Nam xác thực sẽ được an táng cùng một chỗ: “Bản tướng có thể tráo người giúp Tạ Minh chịu hình, thế nhưng vầ việc thanh danh của hắn, bản tướng không nhúng tay vào.”

“Thi thể của ông ta bản tướng đã cho người bí mật đưa ra khỏi Hạ thành, hoặc bản tướng đưa thi thể ông ta cho ngươi, hoặc tự ngươi đuổi theo, coi như gặp mặt phụ thân lần cuối.” Tần Liễm nói.

“Vậy, đa tạ Thừa tướng Đại nhân.” Diệp Đàm cảm kích nói.

“Minh Tứ.” Tần Liễm cao giọng gọi.

“Có thuộc hạ.” Minh Tứ từ bên ngoài đi vào. (MTLTH.dđlqđ)


“Phân một đội nhân mã, ngươi đưa Diệp nhị công tử đến nơi đang an bài thi thể Tạ Minh.” Tần Liễm phân phó.

Sau khi Diệp Đàm nói tiếp lời cảm ơn liền nhắn nhủ một vài việc với Thanh Linh rồi rời đi.

Thanh Linh đi đến phía sau Tần Liễm, giúp hắn giũ bớt nước trên tóc: “Tại sao chàng không chịu lau tóc vậy?”

“Phu nhân, tay vi phu bị thương.” Tần Liễm u oán trách móc.

Thanh Linh bĩu môi không nói, sau đó lấy một miếng vải khô, chăm chú lau tóc cho hắn.

“Tạ Minh dẫn chàng vào mật đạo ý đồ giết chàng, thiếp nghĩ chắc chắn chàng sẽ không để hắn chết tử tế, không nghĩ tới chàng chịu thành toàn ông ấy cùng Liên phi cùng một chỗ.” Thanh Linh nói.

“Tạ Minh dù sao cũng là phụ thân nàng.” Ông ta còn là người mà cô cô yêu, coi như vì cô cô, hắn tình nguyện chôn cất ông ta cùng với thi thể không còn nguyên vẹn của cô cô.

“Phu nhân hi vọng Tạ Minh không được chết tử tế?” Hắn hồ nghi nhìn nàng.

“Hiện giờ ông ấy chết cũng đâu tử tế được.” Tự tay phá hủy thi thể của người con gái mình yêu, dù chết chắc cũng không nhắm mắt được đi?

“Ông ấy dẫn chàng vào mật đạo, thiếp luôn lo sợ chàng gặp phải chuyện không may. Lúc ấy thiếp đã nghĩ, nếu như chàng có mệnh hệ gì, kể cả khi thiếp chỉ còn một hơi thở, chắc chắn thiếp sẽ khiên cho ông ấy chết không có chỗ chôn.” Nàng dùng sức giật tóc hắn, tay chân hắn khẽ run, phu nhân đúng là quá hung mà.

Hắn đứng dậy, hôn lên trán nàng: “Đứa ngốc này, nếu như không có chuẩn bị, phu quân nàng sẽ đồng ý vào mật đạo với ông ta sao?”

Hắn đã sớm sắp đặt cạm bẫy tại rừng mai. Chỉ là Tạ Minh lại nhất quyết muốn đi vào mật đạo, hắn liền mượn nước đẩy thuyền.

Tóc hắn đã dần khô, nàng liền đặt vải sang bên cạnh: “ Vừa mới tắm rửa xong, miệng vết thương dính chút nước, chàng có định bôi thuốc không đây?” 

“Có bôi.” Hắn ngoan ngoãn trả lời.

Thanh Linh hài lòng cười, nhìn trời, đã đến thời gian dùng bữa tối, sai người bưng đồ ăn thanh đạm lên.

“Phu nhân, ta muốn ăn canh nấm.” Tần Liễm vừa mới dứt lời, một thìa canh lập tức đã vào đút vào miệng hắn.

Hắn nói tay hắn đau, không cầm được đũa, nhiệm vụ cho hắn ăn này liền rơi lên đầu nàng.

Nàng thực sự muốn lớn tiếng hỏi hắn một câu, hai ngày trước không có nàng, hắn sinh hoạt kiểu gì? Nàng nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi, cho hắn ăn là được rồi.

“Cá phi lê.” Hắn lại lớn tiếng nói.

Nàng lập tức gắp lên.

“Có xương.” Hắn cau mày chỉ trích.

Nàng bỏ xương đi rồi đút vào miệng hắn.

“Chà, ngon quá.” Hắn thoải mái ngồi trên ghế, chân duỗi dài, miệng nhai đồ ăn, mắt híp lại, trông hết sức gợi đòn.


“Tôm khai hoa.”

Nàng tiếp tục gắp tôm.

“Bỏ đuôi tôm.”

Mặt nàng đã dần biến thành màu đen nhưng vẫn nhẫn nại bỏ đuôi.

“Sườn heo hầm.”

Nàng gỡ thịt từ xương heo đặt vào bát hắn.

“Miếng thịt to quá.”

Mặt nàng đen lại. To? Nàng há miệng là có thể ăn hết sạch, nuốt nước miếng, cắt  miếng thịt bé hơn.

Tất cả mỹ vị đều qua tay nàng xử lý nhưng lại không được một miếng vào bụng. Nàng nuốt nước miếng sắp no đến nơi rồi, đồ ăn trên bàn còn lại toàn xương hoặc thịt vụn, nàng tiếp tục mở món tiếp theo.

Hơn nửa canh giờ nàng chưa được một miếng vào bụng.

“Gà rừng nướng lò.”

Một lần nữa nuốt nước bọt, lột da gà, xé thịt cho hắn.

“Dính da rồi, không ăn.” Hắn bĩu môi.

Có miếng da bé xíu vẫn còn trên miếng thịt gà. 

“Xoạt” một tiếng, nàng đứng dậy, mặt đen quát to, khí thế nhưng sơn tặc rời núi: “Có tin thiếp lột da chàng ra luôn không?”

“Phu nhân, nàng thật hung dữ.” Ánh mắt ánh lên hơi nước, ủy khuất cáo trạng.


Hắn vươn đôi bàn tay quấn băng gạc, đáng thương hề hề: “ Phu nhân, tay vi phu bị thương….”

Thanh Linh hung ác nhét miếng thịt vào miệng, sau đó gắp một đũa rau to, nhét thẳng vào miệng hắn: “Đồ ăn của chàng này!” Dám được tiện nghi còn khoe mẽ, đáng đánh đòn!

“Phu nhân, rau không ngon, vi phu muốn ăn thịt…”

“Câm miệng.” Nàng gắp thêm một đũa rau bịt mồm hắn.

“Phu nhân….”


Tập tin gởi kèm:

Chú thích: Tôm hoa khai
tom-khai-hoa-02jpg



Chú thích: Gà nướng lò




Chú thích: Xương heo hầm



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận