Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đột nhiên vẻ chế giễu cứng ngắc trên gương mặt Tạ Minh. Tần Liễm dùng áo lông hồ quấn lấy tay thay cho bao tay, sau đó tay duỗi ra bắt lấy lợi kiếm đã đâm chặt vào vách tường.

Những lợi kiếm này có bôi kịch độc lại rắn chắc vô cùng, ước chừng vẫn có thể chống đỡ được một nam nhân trưởng thành.

Hai người đi vào cùng Tần Liễm rơi xuống, trong nháy mắt, những thứ có màu xanh tím xanh quái dị dường như đang hưng phấn hẳn lên.

“Bảo vệ tốt Lâu chủ.”

Người còn lại dùng hết sức của mình đẩy Hoán Phi Trần lên, nhanh chóng dùng áo quấn lấy tay, nắm chặt lấy lợi kiếm cắm trên tường như Tần Liễm.

“A!!!!” Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Hoán Phi Trần kinh hãi, sát thủ Phong Tuyết lâu bọn họ đều được huấn luyện bằng những hình cụ tàn khốc nhất, đối mặt với những cách dụng hình trên thiên hạ đều không khiến bọn họ đổi sắc mặt.

Hiện thời có thể làm cho đồng bọn của hắn phát ra tiếng kêu gào, nhất định tàn khốc cực kỳ.

Hắn cúi đầu, tập trung nhìn kỹ thứ thoáng xanh thoáng tím đang chuyển động bên dưới, tâm lạnh một nửa.

Rắn độc. Vậy mà lại là rắn độc. Đây chính là một xà quật khổng lồ. Đồng bọn hắn vừa rơi xuống đã nhanh chóng biến thành xương trắng.

Không ngờ lại là rắn thịt người!


Đàn rắn này vừa được nếm chút thịt người, bắt đầu cuồng loạn, từng con từng con bật lên, lưỡi xà phun ra lại nuốt vào nhìn vừa kinh tởm lại khủng bố.

“Đuổi kịp.” Thanh âm Tần Liễm bình tĩnh, vân đạm phong khinh, thong dong lạnh nhạt. (MTLTH.dđlqđ)

Hoán Phi Trần hoàn hồn, nhìn thấy bạch lăng của Tần Liễm như du long múa trên khoảng không.

Bạch lăng này chính là lụa tàm ti nổi tiếng, sức bền vô cùng tốt, không sợ lửa đốt cũng không sợ vũ khí sắc bén.

Hoán Phi Trần nắm lấy bạch lăng của Tần Liễm. Hắn phi thân lên, chân đạp trên lụa trắng, lăng không mà đi, tư thái ưu nhã như lan như điệp, tựa như tiên tử nơi yên ba sông nước.

Đến nơi, Tần Liễm lại dùng áo lông hồ quấn tay, nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén. Hoán Phi Trần tiếp tục phi bạch lăng đến một chỗ khác.

Tạ Minh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm xem nữa. Quay người đi mở một cơ quan khác.

Ông ta đứng đợi Tần Liễm ở nơi mà hắn chắc chắn phải đi qua. Đợi đã lâu mà vẫn không thấy người. Sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh, ông ta vô thức xoay người nhìn thoáng qua thấy một bóng trắng đang chạy trốn.

Tần Liễm đúng là đã sớm đến đây, tốc độ này làm ông ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!” Tạ Minh vận nội lực, thi triển khinh công đuổi theo.


Tạ Minh đuổi theo khoảng thời gian là nửa chén trà liền thấy Tần Liễm bất ngờ đứng lại.

Lúc này, Tần Liễm đứng trên không trung, tay cầm bạch lăng, đầu tóc đen nhánh tung bay, khuôn mặt lãnh diễm, trường bào bay múa tựa như ám dạ Tu La, sát khí tỏa ra tứ phía.

Theo như sự hiểu biết của Tạ Minh thì nơi này không có cơ quan. Không thể dùng cơ quan đối phó Tần Liễm, đành phải chính mình động thủ. Ông tâ vừa muốn rút kiếm xông tới, không ngờ dưới chân lại chấn động, sàn nhà nứt ra làm đôi. Ông ta giật mình, chưa kịp suy tư, bạch lăng của Tần Liễm liền đánh tới, sau một lần trúng đòn, ông ta có hơi hoang mang, sau đó phát hiện bản thân đã ngã vào bẫy.

Nơi này là một đại điện bốn bề vách tường đều là thủy tinh, trang sức đặt nơi đây chủ yếu là thạch anh hoặc bạch ngọc.

Chỗ cao trong đại điện khảm dạ minh châu khiến cho đại điện có ánh sáng đẩy đủ.

Nghe thấy có tiếng cửa đang đóng lại, sau đó là tiếng bước chân, Tạ Minh quay đầu, nhìn Tần Liễm tay cầm dạ minh châu, dáng người nhanh nhẹn, chân giẫm bậc thang thạch anh đi xuống. (MTLTH.dđlqđ)

Tạ Minh nhìn Tần Liễm xuất hiện, trên mặc trầm xuống, định xông lên, không ngờ lại có một bức tường thủy tinh ngăn cách.

“Tần Liễm!!!!” Thanh âm băng lạnh ẩn chưa tức giận, ông ta thu lại năm ngón tay, gân xanh nổi hẳn lên: “Ngươi đã sớm biết trong phòng ngủ của Nguyên Ung Đế có mật đạo?”

“Đúng.” Tần Liễm bình tĩnh trả lời, thế nhưng thái độ bình tĩnh của hắn lại giống như một cái tát, hung hăng đánh lên mặt Tạ Minh.

Vốn tưởng rằng đối phương rơi vào bẫy của bản thân, không ngờ cuối cùng ông ta mới là người bị sập bẫy.


“Bản tướng còn biết rõ dưới chân núi Thánh Nguyên phong thủy tốt, linh khí đại thừa. Hoàng Đế tiền triều nhìn trúng mảnh đất này, sai người vội vàng xây dựng một tòa địa cung cho Thái Hậu tiền triều, đến khi Thái Hậu hoăng thì chôn cất ở đây.

Nơi đây cũng có thể gọi là một lăng mộ, bên trong bố trí tầng tầng lớp lớp cơ quan chồng chéo nhau, chỉ tiếc lăng mộ chưa kịp hoàn thành thì triều đại diệt vong.

Nơi nhạc phu đang đứng chính là Thạch Anh điện, cũng chính là đại điện trong nội cung. Nếu như tiền triều chưa diệt vong, di cốt của Thái Hậu chắc chắn sẽ được đặt ở đây.”

Tạ Minh lúc này phát hiện, đại điện ông ta đang đứng, bốn bề đều là thủy tinh thoạt nhìn giống như một chiếc quan tài khổng lồ.

Ông ta biết chuyện mật đạo, cũng biết có địa cung, chỉ là không biết chuyện mật đạo kia có thể thông tới địa cung.

“Tương kế tựu kế, lấy thân mạo hiểm, không hổ là hiền tế của lão phu!” Tạ Minh cắn răng, âm u nói, Tần Liễm biết rất rõ mật đạo, thậm chí cả Thạch anh đại điện cũng có thể tìm được chính xác, vậy thì nhất định hắn biết mật đạo có thiết kế cơ quan.

Trong thời gian đi trong mật đâọ ra vẻ không biết để ông ta bỏ xuống lòng phòng bị. Xông ra từ hai đạo cơ quan, Tần Liễm đoán ông ta sẽ không buông tha hắn, cố ý dẫn ông ta đến cơ quan dẫn thẳng đến địa cung.

“Vậy phải cảm tạ nhạc phu cho tiểu tế cơ hội một lần dùng tương kế tựu kế.” Tần Liễm khiêm tốn nho nhã cười, rơi vào trong mắt Tạ Minh lại là sự châm chọc khiêu khích.

Tạ Minh mấy năm gần đây âm thầm xây dựng thế lực không hề nhỏ, nếu như ở bên ngoài, thật sự đối đầu nhau, hắn nghĩ muốn triệt để loại trừ thế lực của Tạ Minh không phải chuyện dễ dàng.

Hiện thời thần xui quỷ khiến làm Tạ Minh rơi vào trong tay hắn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, cơ hội độc nhất.

“Cũng là lão phu nóng vội.” Vội vã muốn giết những kẻ ngáng đường ông mới dễ dàng trúng bẫy của đối phương.

“Thả lão phu ra ngoài!” Tạ Minh trầm giọng quát.


Tần Liễm thưởng thức viên dạ minh châu trên tay, nghe vậy, có chút nghiền ngẫm cười cười: “Nhạc phụ không biết nơi này chính là một nơi an nghỉ rất tốt hay sao?”

Tâm Tạ Minh lạnh một nửa: “Ngươi có ý gì? Ngươi muốn giết lão phu?!”

Tần Liễm chỉ cười không nói, khuynh thế dung nhan yêu dã mà vô tình, không sai, hắn chính là muốn giết Tạ Minh.

Đồng ý đi cùng Tạ Minh xuống mật đạo, cố tỏ vẻ bản thân không hề biết có cơ quan, thoát ra hai đạo cơ quan, giảm sự đề phòng của Tạ Minh, lại nhốt Tạ Minh vào địa cung. Đây chính là kế hoạch loại trừ Tạ Minh hoàn hảo, khiến cho Tạ Minh không thể xoay sở để thoát ra ngoài.

“Thả lão phu ra ngoài!!!!” Hai tay Tạ Minh dùng sức đạp vào vách tường, cố gắng tạo cho mình một lỗi ra.

Tần Liễm vô tình nhìn nam nhân trung niên đang gần như phát cuống bên trong bức tường thủy tinh. Tạ Minh dùng sức đánh về tường thủy tinh, thế nhưng lại không xoay chuyển được điều gì.

Thạch anh thường rất giòn, một đập có thể bể nát, hiển nhiên, bức tường trước mặt không phải là thạch anh.

“Sưu sưu sưu” ám khí phá không mà đến, thân hình ông ta không ngừng biến đổi góc độ để tránh thoát khỏi đám ám khí kia. Ông ta đứng sang một bên, không biết đã đạp trúng cái gì, âm thanh “cạch” vang lên, toàn bộ đại điện chói lòa, ám khí cũng biến mất.

Trong điện còn có cơ quan! Tạ Minh ý thức được điểm này. Không ngừng di chuyển khắp nơi trong đại điện hoặc chuyển dời các loại đồ vật đến một vị trí khác.

Âm phong đại khởi, mùi máu tươi pha loãng không khí, huyết vũ tung bay, hồng tuyết mau rơi.

Tô Hổ nhìn binh mã bản thân đã tổn thất thảm trọng, mắt thấy binh mã Hạ Viêm đã sắp tới gần. Tâm không khỏi lo lắng, Tạ Minh phân phó hắn phải diệt hết vây cánh của Tần Liễm, nhưng có người Phong Tuyết lâu gây trở ngại, hắn đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ Tạ Minh giao phó.

Hạ Viêm đến, diệt vây cánh của Tần Liễm còn khó hơn lên trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận