Ban đêm, một bóng đen mảnh mai bay vào khuê phòng của Thanh Linh.
"Tiểu thư." Người vừa đến cung kính nói.
"Vô Ảnh, đã có tin tức gì về thuộc hạ của Đại ca chưa?" Trước đây nàng nàng từng lệnh Vô Ảnh đi tìm tin tức của những người theo Đại ca vào Hạ Thành, những người đó về sau đã thành công trốn thoát ra khỏi vòng vây của binh lính. Vô Ảnh đi đã nhiều ngày, bây giờ quay lại hẳn là đã có tin tức.
"Tiểu thư, Vô Ảnh có tìm được một người tên gọi là Trương Tứ, hắn đi theo Hầu gia đã nhiều năm, Tiểu thư có muốn đi gặp hắn không?" Những người theo Mạch Chiêu Nam trở về, lúc Hoàng thượng hạ chỉ bắt người, mục tiêu chính là Mạch Chiêu Nam, những người khác cũng không mấy quan trọng, cho nên vài người đã nắm được cơ hội đào tẩu, và Trương Tứ chính là một trong những người trốn thoát thành công.
Thanh Linh mặc vào bộ y phục nam tử, nghe vậy, trả lời: "Gặp. Tất nhiên là muốn gặp, nhưng trước khi đi gặp Trương Tứ, ngươi theo ta làm một chuyện."
Không đến nửa thời gian uống cạn ly trà, từ khuê phòng xuất hiện hai nam tử thiếu niên tuấn tú. Y phục màu lam nhạt như nước, mặt mày như vẽ, một cái nhăn mày nhíu mắt cũng làm động lòng người.
Thanh Linh hóa thân thành một thiếu niên phóng túng, thừa dịp đêm tối đen lặng lẽ ra khỏi phủ, Vô Ảnh cũng mặc nam trang, theo sát sau lưng nàng.
Rời khỏi phủ Tướng quân, đi qua đường phố náo nhiệt, rốt cuộc Thanh Linh rẽ vào nơi cực kì nổi tiếng gió trăng ở Hạ Thành -- Phong Tuyết Lâu.
Phong Tuyết Lâu là đệ nhất thanh lâu, đệ nhất sòng bạc ở Nam Hạ quốc. Vô Ảnh thân là ám vệ do Mạch Chiêu Nam tự mình huấn luyện, tất nhiên cũng biết Phong Tuyết Lâu còn là trụ sở tình báo đệ nhất thiên hạ.
Bước vào Phong Tuyết Lâu, nữ tử đến chào đón các nàng là cô nương Nhạt Dung. Dung mạo Nhạt Dung như mây như trăng, tư sắc tự nhiên, không giống những nữ tử phong trần tô son trát phấn bình thường khác. Bước đi của nàng rất nhẹ nhàng, vừa nhìn liền biết người này cũng có chút công phu.
Nhạt Dung chủ yếu phụ trách quản lí các cô nương ở lầu một và lầu hai.
"Hai vị công tử lạ mặt vô cùng, là lần đầu tới Phong Tuyết Lâu đúng không?" Nhạt Dung cười nhẹ nói.
"Nghe người nói Phong Tuyết Lâu chính là sòng bạc lớn nhất Nam Hạ quốc, nên hôm nay bổn công tử muốn đến để mở rộng tầm nhìn một phen." Thanh Linh nói rõ mục đích đến.
Nhạt Dung quét mắt nhìn trên dưới Thanh Linh một cái, mặt mày công tử trẻ tuổi thanh tú, da thịt trong suốt, khí chất thanh nhã xuất trần, không giống như người bước vào sòng bạc chờ đốt bạc. Nhưng biết người biết mặt không biết lòng, đưa mắt nhìn một thân y phục xanh nhạt như nước, sợi vải giá cả xa xỉ, nghĩ đến cũng thấy đúng, người có tiền mà, khách nhân vừa yêu cầu lên sòng bạc trên lầu ba, nàng cũng nên làm tốt bổn phận dẫn đường thôi.
Chủ tớ hai người cùng Nhạt Dung lên lầu ba. Bên trong lầu ba, đưa mắt nhìn, chiếu bạc lớn nhỏ được sắp xếp rất bài bản. Người vây quanh chiếu bạc ai cũng ăn mặc quang vinh chói lọi, vừa nhìn liền biết không phú cũng quý, mỗi lần ra tay đều cực kì phóng khoáng.
Thanh Linh và Vô Ảnh chen vào liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, người vây quanh chiếu bạc rốt rít đưa mắt nhìn qua, thấy thân thể mảnh mai và khuôn mặt trắng nõn của hai người, trong mắt bọn họ mang theo khinh miệt. Hai người này vừa nhìn liền biết là bọn tiểu tử còn non tóc không có bản lãnh gì, chắc cũng chỉ đến để xem náo nhiệt.
"Tiểu tử, về nhà ôm thê tử còn thoải mái hơn ở đây nhiều." Một đại hán bên cạnh thô giọng nói.
"Đúng vậy, ở đây cẩn thận thua đến một mảnh y phục cũng không còn, trần truồng về nhà còn phải quỳ lên bản giặt đồ của nương tử."
"Nếu thua sạch toàn bộ tài sản, lão tử nhà hắn còn không đánh chết hắn sao?"
"...."
Một đám người chó ói không ra răng ngà, Thanh Linh không tức giận chỉ nhàn nhạt đứng, một chút cũng không giận, bọn họ đều là một đám chó điên sủa loạn thì có gì đáng giận đâu.
Nhà cái Nhiễm Thu không hay thấy các mỹ nam tử trẻ tuổi lui tới đây, hắn lắc mạnh khay đựng xúc xắc trong tay, động tác chuyển động phức tạp, đột nhiên đem miệng khay úp ngược lên mặt bàn, mọi người bắt đầu rối rít đặt cược.
"Hai vị tiểu công tử đây muốn cược đại hay cược tiểu?" Nhiễm Thu hỏi Thanh Linh và Vô Ảnh.
"Cược đại" Vô Ảnh thì thầm bên tai Thanh Linh, Thanh Linh là người đánh cược, nhưng người chỉ điểm lại là Vô Ảnh.
Thanh Linh đem năm trăm lượng hoàng kim lấy từ hai mẫu tử Lâm thị lần trước ra đổi thành một xấp ngân phiếu, lúc này lấy ra hết để đặt cược.
"Là năm ngàn lượng!" Có người trong đám khách đổ xúc xắc la lên.
Vừa ra tay chính là năm ngàn lượng, ánh mắt người khác nhìn Thanh Linh giống như đang nhìn một pho tượng thần tài. Ra tay xa xỉ như thế, không biết người này từ đâu tới. Mọi người đều đưa ánh mắt tò mò nhìn các nàng.
Nhiễm Thu cũng kinh ngạc một tí: "Công tử, ngươi chắc chắn cược nhiều như vậy sao?"
"Ừ." Thanh Linh trả lời không chút do dự.
Nhiễm Thu gật đầu, đưa tay giở khay đang úp lên xúc xắc lên, tim mọi người đều muốn nhảy lên cổ họng.
"Đại, đại, nhất định là đại."
"Tiểu, tiểu, tiểu."
Khách đổ xúc xắc có chút nóng nảy thấp thỏm kêu lên, bầu không kí toàn trường nháy mắt dâng cao lên. Vẻ mặt Nhiễm Thu thản nhiên, bộ dáng như đã có tính trước kĩ càng, nhưng lúc lật lên khay úp lại có chút sững sờ.
"Sáu, sáu, sáu, là đại!"
Mọi người ồ lên, ánh mắt nhìn Thanh Linh cũng chuyển thành sùng bái, Nhiễm Thu nhìn về phía nàng mang theo chút ý tứ.
Cược thắng một trận, Thanh Linh lại tiếp tục lấy toàn bộ tiền đặt cược lẫn tiền thắng được ra đặt, sau đó lại thắng tiếp trận sau. Qua mấy trận như vậy, vận khí của nàng như được thần tài thiên vị, may mắn đến đáng sợ, toàn bộ các lần cược đều thắng! Tiền nàng thắng ngày càng nhiều, mỗi một bàn đều đem tất cả tiền vốn lẫn lời ra đặt. Tiền cứ thế đẻ ra tiền, thắng toàn ván, tiền nàng thắng được đã nhiều đến đếm cũng không xuể.
Các khách đổ khác thấy Thanh Linh cược ván nào thắng ván đó, cũng nhanh tay đặt cược theo nàng. Biểu cảm trên mặt Thu Nhiễm đã không còn thản nhiên như lúc ban đầu, càng ngày càng căng, động tác trên tay cũng trở nên gấp rút, lòng bàn tay bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả tiền sẽ bị tiểu tử trước mặt này thắng hết. Ngay lúc này, một gã sai vặt đi tới, nói gì đó vào tai Nhiễm Thu. Sau khi gã sai vặt kia đi mất, Nhiễm Thu liền đứng lên, cung kính nói với Thanh Linh: "Công tử, công tử nhà ta cho mời ngươi, kính xin công tử hãy dời bước đi theo ta."
Thanh Linh cùng Vô Ảnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó theo Nhiễm Thu lên lầu bốn. Đến trước một gian phòng tráng lệ, Nhiễm Thu liền cúi người đi ra ngoài.
"Hai vị đến Phong Tuyết Lâu chắc cũng không phải chỉ vì thắng bạc đâu nhỉ??" Nam tử vừa nói chuyện từ từ đi ra từ sau tấm bình phong hoa mỹ, hắn một thân hồng y như lửa, khuôn mặt yêu dã, khóe mắt khẽ hếch lên, phong tình chọc người, trên môi kéo ra một nụ cười, khiến người nhìn phải thất thần một lát.
Đằng sau tấm bình phong kia lờ mờ còn có một bóng người.
"Các hạ là Lâu chủ của Phong Tuyết Lâu sao?" Mục đích Thanh Linh tới đây đúng là để gặp Lâu chủ Phong Tuyết Lâu.
"Tại hạ là Phó lâu chủ Khuyết Ngọc của Phong Tuyết Lâu." Khuyết Ngọc xoay người, tay áo huyền sa thêu lên họa tiết hoa và mây bằng tơ vàng, mỗi lần chuyển động đều chiếu ra kim quang lấp lánh, thoáng nhìn rất đẹp mắt, hắn tùy ý ngồi lên ghế gỗ liêm được chạm trổ tinh xảo.
"Tại hạ là Bạch Thuật, đêm nay ta thắng được không ít tiền của Phong Tuyết Lâu, trừ năm trăm ngàn lượng ta lấy từ bên ngoài vào, tiền còn lại không cần lấy về, chỉ hy vọng Phó lâu chủ có thể đưa đến cho ta chút ít tin tức." Thanh Linh không quanh co lòng vòng, nói thẳng.
"Ngươi muốn có tin tức gì??" Khuyết Ngọc lười nhác hỏi.
"Một là danh sách những người ngủ lại Tướng Quốc Tự vào đêm mười bảy tháng một." Đêm đó chính là đêm nàng gặp chuyện, ngoài Hách Liên Dực ra tay hạ độc nàng, hình như còn có người khác nữa, người đó có lẽ vẫn luôn giấu mình trong đám khách hành hương. Nàng có đến tìm danh sách khách hành hương ngủ lại đêm đó, nhưng người của Tướng Quốc Tự lại không cho phép. Nàng vụng trộm lẻn vào Tướng Quốc Tự mấy lần, nhưng đều tay không mà trở về.
"Hai là tung tích cùng thân phận thật sự của nha hoàn Văn Thi Dung bên cạnh Mạch Sương." Văn Thi Dung như bốc hơi khỏi trần gian này vậy, một chút tin tức cũng không có.
"Còn chuyện cuối cùng." Nàng lấy một tờ giấy được gấp nép bên trong ngực ra ngoài, mở ra, bên trong vẽ một loại ngọc bội đỏ như chu sa.
Khuyết Ngọc vừa nhìn thấy kiểu ngọc bội được vẽ trên mặt giấy, thần sắc đột nhiên ngưng tụ, xuất hiện một chút khác thường, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Trên ngọc bội có khắc hình một đóa hoa không biết tên, giống như tường vi nhưng lại không phải, nhụy hoa tuyết trắng lại tựa tựa như giọt nước mắt: "Ta muốn biết chủ nhân của khối ngọc bội này." Ngọc bội trong bức họa chính là thứ hắc y nhân đeo trên người đêm đó.
Khuyết Ngọc bưng lên một ly trà, khẽ nhấp một cái, nói: "Bạch công tử, ba yêu cầu ngươi vừa nói, trừ chuyện đầu tiên ra, còn những chuyện khác, xin thứ lỗi cho tại hạ không thể làm được."
Thần sắc Thanh Linh ngưng tụ lại: "Tại sao? Chẳng lẽ công tử Khuyết Ngọc chê bạc quá ít?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...