Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ta sai Minh Lục phái nhiều người đi thăm dò, tối hôm nay đã tìm được ông ta.” Tần Liễm nói, khi biết Hách Liên Dực vu oan giá họa Hách Liên Thành ám sát Hoàng Thượng, hắn liền cho người mời Bạch Khách Du đến, cũng cho người nhanh chóng thông tri với Thái y viện cho Bạch Khách Du vào chữa trị.
Cốc chủ Linh Y cốc y thuật diệu thủ hồi xuân, đệ nhất thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể làm Hoàng Thượng tỉnh lại, cũng có sức đi ra ngoài.
Nguyên Ung Đế nhìn Hách Liên Dực chật vật, sai người tiến lên đỡ hắn.
Nguyên Ung Đế hừ lạnh: “Mất mặt!” lập tức nổi giận: “Ai cho ngươi ăn tim hùm mật gấu, dám can đảm nghi vấn thân thế của Thái tử, vu oan đại thần nhất phẩm triều đình, giả tạo mật chỉ, tự mình điều động binh mã?” Nguyên Ung Đế trầm mặt quát, thân thể mặc dù hư nhược nhưng nhiều năm thiên uy tích lũy vẫn khiến lòng người kính sợ như trước.
Lời Nguyên Ung Đế vừa dứt, thế cục nháy mắt nghịch chuyển.
“Phụ Hoàng, chứng cớ trước mặt, nhi thần không thể không hoài nghi.” Hách Liên Dực ủy khuất nói.
“Cốt nhục của trẫm, trẫm tự biết rõ thân thế Thái tử, tâm trẫm đã sớm xác nhận, người khác đừng có nhiều lời.
Trẫm trọng thương, Tần Thừa tướng nhanh chóng mời Bạch Thần y đến trị thương cho trẫm. Nếu như Thái tử là người Tần Thừa tướng tìm đến giả mạo, Tần Thừa tướng vẫn luôn ủng hộ Thái tử, Thái tử ám sát trẫm, Tần Thừa tướng không cần thiết tìm Bạch Thần y đến hủy đi cả kế hoạch của Thái tử.
Đêm nay trong đám thích khách đâm trẫm bị thương có người của Vinh Vương phủ hay không, trong lòng ngươi tự biết, trẫm không muốn nhiều lời.
Phủ Thái tử xuất hiện Long bào là quà của Trẫm ban tặng, tuyệt đối không phái Thái tử làm.” Thanh âm Nguyên Ung Đế mệt mỏi, Hách Liên Dực nghe thấy trái tim chợt đóng băng.
Thích khách tối nay có người của Vinh Vương phủ hay không, không muốn nhiều lời, rõ ràng Phụ Hoàng đã cho rằng chắc chắn đám thích khách kia là do Hách Liên Dực hắn sai khiến. Trên thực tế, đúng là một nhóm thích khách đi đúng là của hắn, nhưng Hoàng Thượng vừa xuất hiện liền quy chụp toàn bộ tội danh cho hắn.
Long bào xuất hiện trong phủ Thái tử có phải là do Hoàng Thượng ban tặng hay không, Hách Liên Dực hắn là rõ ràng nhất. Long bào kia là hắn sai người bí mật lẻn vào phủ Thái tử giấu kín, Hoàng Thượng lại gật đầu thừa nhận đây là vật mình ban tặng, còn ai dám nghi ngờ Thái tử tự làm Long bào?
Phụ Hoàng, ngài đúng thật thiên vị vô cùng. Đều là nhi tử của người, Hách Liên Thành là cốt nhục của nữ nhân người yêu thương, người liền cưng chiều như vậy.
Trái tim Hách Liên Dực cảm thấy lạnh buốt, đồng thời còn dâng lên lửa giận, oán khí đến toán thân phát run, bàn tay giấu trong tay áo rộng nắm chặt. (MTLTH.dđlqđ)
Nhìn khuôn mặt Hách Liên Dực bị đè nén thành màu gan heo, trong lòng Thanh Linh cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nàng biết Hách Liên Dực vẫn luôn không được Hoàng Thượng yêu thích, bởi vì Kính Nam vương và Thục phi nương nương đúng là có một đoạn chuyện xưa, Hoàng Thượng không muốn gặp hắn chứ đừng nói thiên vị hắn.
“Phụ Hoàng, người bị thương mới vừa tỉnh lại, không nên gặp gió, người mau trở về nghỉ ngơi đi.” Hách Liên Thành khuyên nhủ, trong mắt đều là chân thành.
“Không sao.” Nguyên Ung Đế nhàn nhạt đáp lại.
“Hoàng Thượng, Vinh Vương gia vu oan giá họa phu quân thần phụ, lại giả tạo mật chỉ, ngài định xử trí thế nào?” Thanh Linh lớn tiếng hỏi.
“Bản vương không có tự giả tạo mật chỉ!” Hách Liên Dực trắng mặt cả giận quát lại.
“Phụ Hoàng, ấn theo luật pháp Nam Hạ, giả tạo mật chỉ phạm vào trọng tội, phải xử tử.” Thái tử đứng bên cạnh lên tiếng nói.
Nguyên Ung Đế trầm mặc, sau đó mới hờ hững mở miệng: “Trước cứ giam nghịch tử vào đã.” Ông thở dài, đáy mắt đau xót, tựa như vừa vật lộn một hồi, mới ngoan tâm nói: “Ba ngày sau ban thưởng Luân Hồi.”
Luân Hồi, Hách Liên Dực đã không còn xa lạ gì với cái tên này, đó là kịch độc bí truyền của Hoàng Thất Nam Hạ, chuyên dùng để xử trí thành viên Hoàng gia phạm sai lầm. (MTLTH.dđlqđ)
Rõ ràng kế hoạch lần này đã xuất hiện hy vọng, thời khắc sắp đi lên được đỉnh núi, bỗng nhiên bị người đạp một cái, ngã vào vực sâu vạn trượng. Chênh lệch như thế, đối với Hách Liên Dực đã khát vọng ngôi vị Hoàng Đế đã lâu, quả thật là một kích trí mạng.
Đáy lòng Thanh Linh tràn ngập khoái ý, khát vọng đến thế nhưng không thể chạm đến mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.
Thế nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc. (MTLTH.dđlqđ)
Khủng hoảng khổng lồ bao phủ trong lòng, Hách Liên Dực sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt. Phụ Hoàng ban chết cho hắn? Ba ngày sau tiễn hắn xuống Hoàng Tuyền? Không! Hắn không thể chết!!
Ý niệm điên cuống trong đầu lóe lên, hắn vẫn chưa ngồi trên long ỷ, sao hắn có thể cam lòng mà chết?
“Phụ Hoàng, nhi thần oan uổng!!!” Hách Liên Dực nhịn xuống cơn đau nhức, kéo theo hai cái chân gãy quỳ xuống trước mặt Nguyên Ung Đế, nắm thật chặt áo choàng của Nguyên Ung Đế, bối rối nói: “Phụ Hoàng, nhi thần cũng là bị gian thần gièm pha mới hiểu lầm Thái tử và Tần Thừa tướng, về phần mật chỉ giả, nhi thần dù có gan to cỡ nào cũng không dám làm.”
Sắc mặt Hách Liên Dực trắng đến không còn một giọt máu, bộ dáng kia so với chết cả nhà còn thảm hơn.
“Dẫn đi.” Nguyên Ung Đế vô tình nói.
“Phụ Hoàng, nhi thần oan uổng!!!!” Hách Liên Dực xám tro hô lớn, hắn đột nhiên phát hiện, mình kêu oan uổng lâu như vậy, lại không có một người nào đứng ra xin tha thứ cho hắn, tâm như rơi xuống hồ băng.
Có người tiến lên bắt lấy hai tay hắn, cưỡng chế kéo hắn đi.
“Phụ Hoàng!!!! Nhi thần oan uổng mà!!!!” Hách Liên Dực vẫn thê lương hô to.
“Đợi chút.”Lúc này người đột nhiên lên tiếng là Hách Liên Dực: “Hoàng Thượng, Vinh Vương gia đúng là không có lá gan dám giả tạo mật chỉ, Hoàng Thượng không ngại nghe Vinh Vương nói rõ một chút sao Vinh Vương gia có được mật chỉ đó? Nó xuất thân từ đâu? Nói rõ ràng rồi Vinh Vương gia có thể trong sạch.”
Nguyên Ung Đế im lặng một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Nói, mật chỉ giả là từ đâu mà có?” Ông trầm giọng hỏi.
Người áp giải Hách Liên Dực dừng bước chân lại.
Hách Liên Dực xoay chuyển ánh mắt, ở sâu trong đôi mắt lóe lên âm tàn, hắn đưa tay, chỉ thẳng vào Diệp Thiên Minh đứng cách đó không xa: “Là Diệp Thiên Minh ngụy tạo mật chỉ giả đưa cho bản vương.” Diệp Thiên Minh không giúp hắn cầu tình, vậy hắn sẽ cùng kéo Diệp Thiên Minh xuống mồ.
Lúc trước Đông Lăng Trưởng Công chúa đến Nam Hạ, Hoàng Thượng vốn lệnh cho Thái tử đến đón Công chúa, Diệp Thiên Minh muốn chế tạo cơ hội cho hắn và Cơ Khinh Hoa, cố ý cho hắn một đạo Thánh chỉ. Hắn đã lợi dụng việc này lừa gạt Thái tử, khiến Thái tử tin rằng bản thân phải trở về Kinh thành, mà hắn lại nghênh ngang đi đón Công chúa.
Diệp Thiên Minh có thể giả tạo Thánh chỉ, vậy giả tạo mật chỉ là điều có thể làm được.
Trái tim không khỏi run rẩy, việc mật chỉ giả này nói không chừng chính là Diệp Thiên Minh muốn hại hắn.
Hách Liên Dực tự cho là mình thông minh nghĩ.
Tuyết phong lại khởi, đêm nay đã định không phải là một đêm an tĩnh.
Tâm chúng thần vẫn cứ lủng lẳng treo chậm chạp chưa hạ xuống nổi, nơm nớp lo sợ. Đêm nay biến cố phát sinh quá nhiều, đến giờ phút này đã không còn ai dám lên tiếng. Sợ không cẩn thận nói sai, hoặc bị người để ý tới, xui xẻo lại rơi vào người mình.
“Hoàng Thượng, thần oan uổng!” Diệp Thiên Minh từ trong đám người bước ra, ủy khuất hô.
Hách Liên Dực lạnh lùng châm biếm cười: “Người khác có lẽ không biết nhưng bản vương biết rõ quản gia trong phủ Diệp Tướng quân Thường Quý có tài năng bắt chước tuyệt đối là hạng nhất.
Thánh chỉ lúc trước lệnh Thái tử không cần phải đón Đông Lăng Trưởng Công chúa Cơ Khinh Hoa, chính là do Thường Quý làm ra.”
Cơ hồ Hách Liên Dực vừa dứt lời, Tần Liễm liền tiếp lời: “Quản gia Thường Quý có biệt tài bắt chước tranh chữ, thần cũng biết rõ, cũng may mắn được chứng kiến một lần.”
“Không sai, quản gia phủ ta có biệt tài này.” Thanh Linh cũng nói theo.
Diệp Thiên Minh biến sắc, nữ nhi cùng hiền tế đều thừa nhận quản gia Thường Quý có tài năng bắt chước tranh chữ, nếu ông ta phủ nhận không phải là chột dạ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...