Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Sao chổi kia không chết bên ngoài đi, còn về đây làm cái gì nữa?” Khuôn mặt Lâm hị vặn vẹo, oán độc nói.
Trương ma ma thấy vẻ mặt này của bà ta, không khỏi cảm thấy sợ hãi, đứng yên một bên không dám lên tiếng.
“Ha ha ha.” Lâm thị bỗng nhiên điên cuống cười một tràng, đôi mắt dần hiện lên tia máu. “Tiện nhân kia trở về cũng tốt, ta sẽ tự mình báo thù cho Ngọc nhi!”
“Phu nhân, đây là đồ Hoàng bán tiên đưa cho ngài.” Trương ma ma nhỏ giọng nói, lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ.
Lâm thị nhận lấy cái hộp mở ra, Trương ma ma vô tình nhìn thoáng qua vật trong hộp, chỉ thấy bên trong chỉ có một con cổ trùng màu trắng.
“Phu nhân, Hoàng bán tiên đưa cho ngài cổ trùng là muốn làm gì vậy?” Trương ma ma hiếu kì hỏi.
Lâm thị lạnh lẽo liếc Trương ma ma một cái, Trương ma ma sợ đến mức không dám lên tiếng.
Nhìn chằm chằm cổ trung trong tay, Lâm thị nở một nụ cười quỷ dị. Cổ trung này tên là Phệ Nhân Cốt, chỉ cần chui vào trong cơ thể người, nó sẽ từ từ gặm nhấm nội tạng, đồng thời còn nhả một loại độc khiến da thịt thối rữa, cực kỳ thống khổ. Kể cả bắt mạch chẩn bệnh cũng không thể đoán ra. Bị cổ trùng này hành hạ, thời điểm chết chỉ còn lại một đống thịt vụn, vừa đau đớn lại vừa ghê tởm.
Hồ bán tiên bình sinh chỉ thích nuôi cổ, dưỡng cổ, hành tung bất định, Lâm thị mất rất nhiều công phu mới tìm được tung tích.
Năm đó vì cơ duyên xảo hợp, Lâm thị được gặp Hồ bán tiên, từ trong tay hắn mua được cổ trùng độc nhất. Lâm thị âm thầm khiến cổ trùng kia chui vào trong cơ thể Diệp Đàm, khiến Diệp Đàm bệnh nặng nhiều năm. Không ngờ tới thời điểm Diệp Đàm bị cổ trùng hành hạ đến chết, hắn lại có thể từ Linh Y cốc trở lại, khỏe mạnh đến đáng ghét.
Lâm thị chính là không thể nhìn Diệp Đàm trôi qua tốt đẹp, hiện thời danh tiếng của Diệp Đàm so với Diệp Tự còn nổi hơn, trong lòng bà ta cảm thấy khó chịu. Liền bí mật phái người tìm Hoàng bán tiên, cũng nhận được tin trong tay hắn có Phệ Nhân Cốt.
Lâm thị mua Phệ Nhân Cốt, vốn định tiếp tục hạ cổ trùng Diệp Đàm nhưng bây giờ Sao chổi đã trở lại, vậy trước hết cứ để cho tiện nhân này nếm thử mùi vị của Phệ Nhân Cốt trước đã.
Thanh Linh trở lại Diệp phủ, trờ về Thủy Liên viện rửa mặt một phen. Đã rất lâu rồi nàng chưa lấy thân phận Diệp Thanh Linh để trở về phủ, bây giờ quay về, thân là nữ nhi, nàng phải đi gặp Diệp Thiên Minh trước.
Biết Diệp Thiên Minh đang trong thư phòng, nàng liền đến thư phòng.
Đến ngoài thư phòng, nàng phát hiện cửa chỉ khép hờ. Nàng gõ cửa, không có người nào lên tiếng. Đúng lúc này một lão nô bộc trong phủ nói với nàng Diệp Thiên Minh mới vừa ra khỏi thư phòng, có thể rất nhanh sẽ quay lại.
Thanh Linh nghĩ một chút liền đẩy cửa đi vào thư phòng, tính toán đợi Diệp Thiên Minh trở lại.
Thư phòng rất rộng rãi, sách rất nhiều. Thanh Linh đợi chừng nửa nén hương cũng không thấy Diệp Thiên Minh quay lại, nàng có hơi chút nhàm chán. Chậm rãi đến trước kệ sách muốn lấy một quyển xuống xem. Chỉ là không cẩn thận, trên giá sách liền rơi xuống vài cuốn.
Nàng khom lưng nhặt thư tịch, vừa muốn cất lại chỗ cũ, phát hiện trên giá sách có một hộp gỗ dài, bị thư tịch che đi mới khó có thể phát hiện được.
Bề mặt hộp trơn bóng sáng nhẵn, hẳn là thường xuyên có người lau chùi, chủ nhân của hộp gỗ chắc chắn rất quý trọng.
Nàng tò mò mở ra xem, bên trong là một bức họa. Xem chất giấy cũng đã có tuổi đời.
Nàng mở bức tranh, trong tranh họa bạch y nữ tử cùng một nam tử tuấn lãng. Nữ tử đôi mắt sáng trong, mãy liễu môi hồng, bạch y lại tựa thiên tiên, lộ ra một loại khí chất kỳ ảo linh hoạt.
Thanh Linh cẩn thận nhìn mới nhận ra nam tử tuấn lãng trẻ tuổi trong tranh chính là Diệp Thiên Minh. (MTLTH.dđlqđ)
Bạch y nữ tử tựa người vào lòng Diệp Thiên Minh, đôi môi ngậm ý cười. Diệp Thiên Minh thân mật ôm nữ tử, sâu trong đôi mắt tràn ngập nhu tình mật ý.
Thanh Linh đoán nữ tử trong tranh chính lá người mà Diệp Thiên Minh rất yêu, nàng không có hứng thú với tình sử của Diệp Thiên Minh liền không có thời gian mà tìm hiều nữ tử trong tranh là ai. Cất kỹ bức họa, cũng cất toàn bộ thư tịch trở về chỗ cũ.
Cửa mở ra, Diệp Thiên Minh đã trở về.
Thanh Linh vừa ngồi lại ghế, nhìn Diệp Thiên Minh đi vào, nàng đứng lên, cung kính khom người: “Phụ thân.”
“Về sau không có sự cho phép của vi phụ, không cho phép vào thư phòng.” Ông đạm mạc nói, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Linh.
“Vâng.” Thanh Linh cụp mi che đi thần sắc giấu trong mắt.
“Còn biết về sao?” Diệp Thiên Minh tức giận.
Thanh Linh cúi đầu im lặng không lên tiếng, bởi vì nàng rất lâu không về phủ, Diệp Thiên Minh khiển trách hơn nửa ngày, Thanh Linh nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn không để trong lòng.
“Đi quỳ từ đường ba canh giờ.” Diệp Thiên Minh ước chừng cũng mệt mỏi, vẫy vẫy tay Thanh Linh lui xuống, đi quỳ từ đường.
Da đầu Thanh Linh cứng ngắc, aiz, tại sao lại phải quỳ từ đường rồi?
Sau khi đã quỳ hết ba canh giờ, bầu trời đã tối đen.
Trở lại Thủy Liên viện, mới vừa ngồi xuống uống một ngụm trà, Thư Nghiễn đã tới rồi.
“Chủ Thượng đúng là nữ tử thật.” Thư Nghiễn cười nói, lúc trước hắn đã có chút hoài nghi Diệp Đàm là nữ tử, chỉ là thuật dịch dung của Thanh Linh quá cao siêu, hắn không dám xác nhận.
Thanh Linh nhìn Thư Nghiễn nói: “Có việc?”
Thư Nghiễn gật đầu: “Trong thời gian Vinh Vương bị cấm túc, thuộc hạ âm thầm theo dõi Vinh Vương phủ, gần đây phát hiện có hắc y nhân mặt nạ bạc âm thầm lui tới cùng Vinh Vương.
“Hắc y nhân mặt nạ bạc?” Thanh Linh nhíu mày lẩm bẩm, ra hiệu Thư Nghiễn tiếp tục nói.
“Hắc y nhân kia âm thầm cùng Vinh Vương lui tới chưa lâu, Vinh Vương liền bị giải trừ cấm túc. Chủ Thượng, Vinh Vương được giải trừ cấm túc nhanh như vậy, có thể có liên quan đến người này hay không?” Thư Nghiễn suy đoán.
Thanh Linh không trực tiếp trả lời hắn mà hỏi lại: “Hắc y nhân mặt nạ bạc này có lai lịch là gì? Có tra ra được cái gì hay không?”
“Người này tính cảnh giác rất cao, người của chúng ta mỗi lần theo dõi hắn đều bị cắt đuôi. Có lần nhìn thấy hắn vào Phong lâu rồi biến mất tại phòng của Kính Nam vương.
Về sau thuộc hạ theo dõi chặt chẽ gian phòng kia phát hiện nam nhân kia không trở ra. Hôm sau thuộc hạ cải trang thành tiểu nhị của Phong lâu cũng không phát hiện có gì khác thường.” Thư Nghiễn nói.
Sau đó, Thư Nghiễn nói: “A, đúng rồi, lão bản sau màn của Phong lâu là Kính Nam vương.” Cho nên Kính Nam vương quay lại Kinh thành vào ở Phong lâu cũng không có gì kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...