Edit: Trảm Phong
Ở trước mặt người nhà, Phong Lam Cẩn rất ít khi bày ra một mặt mạnh mẽ cứng rắn như vậy, mặt mày hắn lạnh lùng làm cho Phong Lan Nguyệt nghẹn đỏ mặt lại quật cường cùng Phong Lam Cẩn nhìn lại, lại không nói thêm gì nữa.
“Về sau cũng không được sinh ra ý nghĩ như vậy, ” giọng nói Phong Lam Cẩn mềm hoá một chút, hắn cúi đầu thở dài nói, “Xem ra là ta quá mức bảo vệ các đệ, đối với các đệ quả nhiên không phải một chuyện tốt…” Phong Lam Cẩn đột nhiên nhớ tới Vân Khanh đã nói trước đó, hắn bảo vệ như vậy có lẽ là đang hại bọn họ, nhìn hai đệ đệ trên mặt hiện ra nghi hoặc, Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng đẩy xe lăn, giọng nói thoáng lạnh chút ít, hắn thản nhiên nói, “Thời điểm phụ thân ở triều đình năm đó cũng là nhất quốc chi tướng, là trọng thần trong triều, chẳng những chịu đủ loại quan lại kính ngưỡng, ngay cả dân chúng cũng kính yêu phụ thân, thế nhưng ngươi cũng biết năm đó phụ thân tuổi còn trẻ, vì sao phải từ quan ẩn lui?”
Phong Lan Nguyệt cùng Phong Lan Tinh rùng mình, dĩ nhiên đoán được vài phần gì đó, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Liền nghe đến Phong Lam Cẩn tiếp tục nói, “Các ngươi đoán không lầm, Phong gia chúng ta đời đời làm thừa tướng, nhưng trừ Thủy Đế đối với Phong gia không có phòng bị, các ngươi cho rằng hoàng đế hiện nay cũng đủ yên tâm đối với chúng ta sao?” Thấy sắc mặt hai người đệ đệ ngưng trọng, Phong Lam Cẩn dứt khoát đem tất cả lời nói đều nói cho bọn hắn biết, đỡ phải về sau xông ra đại họa, hắn nhàn nhạt không lộ vẻ gì nói, “Khánh Viễn Đế đối với Phong gia chúng ta sớm đã kiêng kỵ từ lâu, chỉ là bắt không được lỗi của chúng ta mới liên tục bỏ mặc, bằng không các ngươi cho rằng Phong gia còn có thể tồn tại đến bây giờ!”
“Nhưng là… Chúng ta một mực thuần phục hoàng thất a…” Phong Lan Nguyệt có chút giận dữ, hắn không cách nào lý giải vì sao Phong gia bọn họ tận tâm tận lực làm việc vì hoàng thất, đến cuối cùng lại bị hoàng thất cừu thị như vậy, hận không thể nhổ cho thống khoái.
Phong Lam Cẩn khẽ lắc đầu, thản nhiên nói, “Nhưng Khánh Viễn Đế xem ra thế lực Phong gia sớm đã vượt qua hắn dự trù, từng ấy năm tới nay Phong gia có bao nhiêu môn sinh, những thứ môn sinh kia thuần phục chính là hoàng đế, nhưng nếu hoàng đế gây bất lợi đối với Phong gia, bọn họ tuyệt đối sẽ đứng ra, Kẻ bề trên trời sinh tính đa nghi, đối với thế lực vượt qua bản thân khống chế cũng sẽ trừ khử, nếu không sau này ảnh hưởng đến mình, đó chính là nâng cục đá tự đập chân mình. Cho nên dù chúng ta lại trung thành thế nào, cũng không thể tiêu trừ lòng kiêng kỵ của bề trên đối với chúng ta.”
“Phụ thân năm đó cũng vào lúc tuổi còn trẻ liền lên làm vị trí thừa tướng, nhiều năm qua chẳng những vì Khánh Viễn Đế bán mạng còn phải ứng phó một chút minh mưu âm mưu của Khánh Viễn Đế, hắn đã sớm mệt mỏi tinh bì lực tẫn, kỳ thật nếu có khả năng cha mẹ đều hi vọng người một nhà chúng ta có thể từ trên triều đình toàn thân mà lui, nhưng nói dễ vậy sao, chỉ sợ thế lực trong tay chúng ta vừa giao ra, Khánh Viễn Đế sẽ phái ám vệ tới giết người. Tranh đấu trên triều đình các ngươi không hiểu rõ lắm, Phong gia đã có một thừa tướng, nếu lại ra một võ tướng, các ngươi cho rằng Khánh Viễn Đế sẽ có cảm tưởng gì?”
Sắc mặt Phong Lan Nguyệt cùng Phong Lan Tinh tái đi, hai người ngậm miệng lại không nói nữa. Ánh mắt nhìn người đại ca trước mắt này lại xảy ra biến hóa, vừa rồi Đại ca nói thời điểm năm đó phụ thân ở trên triều đình rất vất vả, cảm giác với Đại ca không phải là giống nhau, hắn mặc dù không nói, nhưng ngẫu nhiên đáy mắt lộ ra mệt mỏi lại có thể dễ dàng nhìn ra.
“Đại ca…” Hai huynh đệ dù sao mới mười sáu tuổi, ý nghĩ xa xa không bì kịp Phong Lam Cẩn thành thục, lúc này nghe Phong Lam Cẩn phân tích một phen, lập tức áy náy không thôi, thì ra là cuộc sống của bọn họ an ổn vui vẻ đều là đại ca hy sinh đổi lấy.
Phong Lam Cẩn thấy vẻ mặt trên mặt hai người liền biết hai người suy nghĩ cái gì, hắn khẽ mỉm cười, “Hai người các đệ nghĩ thông suốt là tốt rồi, về sau tuyệt đối không thể ở trước mặt cha mẹ nhắc tới chuyện vừa rồi, nhất là nương, nương bị phụ thân bảo vệ quá tốt, chuyện gì cũng đều mơ mơ màng màng. Hai người các đệ đừng nói làm cho nương lo lắng.”
Hai người nhớ tới mẫu thân vô tư vô lự, nụ cười đơn thuần thiện lương cũng nhịn không được lắc đầu bật cười, trên hai gò má Phong Lan Tinh tuấn tú trồi lên nụ cười nhàn nhạt, mẫu thân cùng tiểu Ưu là quả vui vẻ của Phong gia bọn họ, mấy huynh đệ bọn họ còn có phụ thân vẫn luôn đem hai người các nàng trở thành tiểu hài tử mà thương. Nhất là mẫu thân, có đôi khi biểu hiện quả nhiên là làm cho người… Không nói gì được cộng thêm bất đắc dĩ!
Phong Vô Ưu nho nhỏ nghe không hiểu lời mấy người lớn nói, bất quá nghe được mọi người bảo phải bảo vệ bà nội, nàng cười hắc hắc, bổ nhào vào trên đầu gối Phong Lam Cẩn, tranh công, “Phụ thân, tiểu Ưu cũng sẽ giúp ngươi bảo vệ bà nội a!”
Ở sâu trong Đào viên lập tức truyền đến một tiếng gầm thét, “Phong Vô Ưu, đã nói với ngươi không được kêu ta là bà nội!” Mấy huynh đệ Phong Lam Cẩn đều là người luyện công, nhĩ lực không giống bình thường, nghe được vế sau Mạc Ngôn đè thấp âm thanh, “… Ta nào có già như vậy…”
Mấy huynh đệ đều buồn cười.
Phong Lan Tinh đẩy xe lăn của Phong Lam Cẩn, huynh đệ ba người cộng thêm một Phong Vô Ưu chậm rãi đi ra khỏi đào viên, vừa đi vừa nhàn nhã tán gẫu, Phong Lan Tinh là đứa trẻ thông minh, cùng Phong Lan Nguyệt tính tình có chút nóng nảy xúc động rất không giống nhau, hắn đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn, lông mi ngưng lại, hơi chút do dự hỏi, “Đại ca, huynh cưới Vân cô nương đến tột cùng là vì nguyên nhân gì? Theo lý thuyết huynh cùng Vân cô nương cũng không từng cùng xuất hiện, nếu nói huynh là bởi vì thích mới sẽ làm như thế, ta không tin…”
Vừa rồi Phong Lam Cẩn nói tình cảnh Phong gia hiện nay Phong Lan Tinh lập tức liên tưởng đến hôn sự của Đại ca… Đại ca muốn kết hôn với Vân cô nương là vì hoàng đế tạo áp lực hạ chỉ mới làm như thế sao, nếu thật là như vậy… Cả đời Đại ca chẳng phải liền hủy ở trên tay Khánh Viễn Đế. Lần đầu tiên Phong Lan Tinh hiện lên ý chán ghét đối với hoàng thất. Chỉ cần nghĩ tới Đại ca là vì bảo toàn Phong gia mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đáp ứng hoàng đế tứ hôn, hắn liền vì Đại ca thấy không đáng giá!
Tay cầm chặt tay vịn ghế bị một cổ ấm áp vây quanh, Tiểu Vô Ưu cơ hồ là vịn trên người Phong Lam Cẩn, làm cho Phong Lan Tinh cùng đẩy tới, nàng cong miệng, mặc dù nàng không hiểu lời Tam thúc nói đến tột cùng là có ý gì, nhưng nàng có thể từ trong lời Tam thúc nói nghe ra bất mãn đối với mẫu thân.
Tiểu Vô Ưu tức giận trừng Phong Lan Tinh, trên môi cơ hồ có thể treo một cái bình, nàng tức giận nói, “Tam thúc, không cho thúc nói bậy về mẫu thân ta!”
Phong Lan Tinh nhịn không được cười lên, hắn bóp gò má Phong Vô Ưu trắng mịn, trên mặt làm ra vẻ bị thương đau khổ, “Tiểu Vô Ưu quá tổn thương tâm Tam thúc, Tam thúc ở trong lòng ngươi chính là ác nhân a? Ngươi mới gặp Vân Khanh vài lần đã giúp nàng nói chuyện, Tam thúc rất thương tâm a…”
“Ừ hừ!” Tiểu Vô Ưu đắc ý hất cằm lên, “Tiểu Ưu đương nhiên thân cận với mẫu thân hơn, đó là đương nhiên, ta lần đầu tiên gặp mẫu thân đã cảm thấy rất quen thuộc, rất gần gũi, mẫu thân đối với ta cũng rất tốt, đem đồ ăn ngon đều lưu cho ta ăn, lần đó ta cùng mẫu thân đi Vân gia gặp phải ám sát, thời điểm mẫu thân nhảy khỏi xe ngựa còn đem ta sít sao ôm vào trong ngực…” Tiểu Vô Ưu nói nói đột nhiên đôi mắt ảm đạm xuống, nàng cúi đầu thì thầm nói, “Nếu như mẫu thân là mẫu thân thật thì tốt rồi…”
Thanh âm của nàng quá nhỏ, Phong Lan Tinh đẩy xe lăn không nghe được, Phong Lam Cẩn lại nghe rõ, hắn khe khẽ thở dài, sờ sờ búi tóc Tiểu Vô Ưu. Tiểu Ưu là hài tử rất thông minh, nàng kỳ thật biết rõ Vân Khanh không phải là thân sinh mẫu thân của nàng, chỉ là chính nàng không muốn thừa nhận thôi!
Vuốt vuốt sợi tóc nàng mềm mại, Phong Lam Cẩn cười nói, “Mẫu thân đương nhiên là mẫu thân, qua ít ngày tiểu Ưu có thể sống cùng mẫu thân, tiểu Ưu vui hay không vui?”
“Vui vẻ!” Đôi mắt Phong Vô Ưu ảm đạm giống như là rót vào dương quang sáng ngời, sáng chói mắt, ánh mắt của nàng khẽ mê ly, giống như là đang ảo tưởng cuộc sống sinh hoạt cùng Vân Khanh về sau, cũng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười hắc hắc, ánh mắt trở nên rực sáng. Nàng ngửa đầu chờ đợi nhìn Phong Lam Cẩn, có chút hưng phấn kêu lên, “Phụ thân, chờ mẫu thân cưới vào nhà người phải cùng với mẫu thân sinh một đám tiểu oa nhi cho ta chơi a, bà nội nói, phụ thân thành thân sẽ phải tạo tiểu oa nhi, đến lúc đó tiểu Ưu chính là Đại tỷ tỷ, muốn cho một đống lớn tiểu đệ đệ tiểu muội muội đi theo phía sau cái mông tiểu Ưu, dạy bọn họ kêu tỷ tỷ ta!” Phong Vô Ưu càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không có chú ý tới vẻ mặt hai thúc thúc của nàng đầy hắc tuyến cùng Phong Lam Cẩn có chút mong đợi, nàng hô lớn, “Ha ha… Đến lúc đó tiểu Ưu có thể làm lão đại, ai không nghe lời, tiểu Ưu sẽ đánh cái mông của bọn họ!”
Sắc mặt Phong Lan Nguyệt cùng Phong Lan Tinh đều là đen sì chìm nghỉm, nương như thế nào mà cái gì cũng cùng đứa trẻ này nói a, sẽ dạy hư tiểu hài tử đó!
Làm cho hai huynh đệ ngạc nhiên còn ở phía sau, chỉ thấy cái cằm Phong Lam Cẩn buông lỏng suy tư một lát, chống lại ánh mắt Phong Vô Ưu, cười nói, “Tốt!” Hắn đã bắt đầu tưởng tượng cảm giác về sau phía sau có một đoàn tiểu hài tử đi theo. Ngô… Nhìn một đoàn tiểu hài tử xấu xa ở phía sau mình tập tễnh học bước gọi mình phụ thân… rất có cảm giác thành tựu đi… mâu quang Phong Lam Cẩn ôn nhuận mang theo một chút không có hảo ý cùng bừa bãi. Nếu như lúc này Vân Khanh ở bên người Phong Lam Cẩn nhất định sẽ rất kinh ngạc hơn nữa hoài nghi, bởi vì ánh mắt cùng vẻ mặt như thế là thuộc về Phong Tuyệt Trần…
Trở lại Thanh Trúc viện, đem Phong Vô Ưu đã ngủ giao cho đại nha đầu của nàng chiếu cố, thời điểm trở về trong nhà thần sắc hắn khẽ ngưng tụ, vẻ mặt mỉm cười trên mặt đột nhiên giảm xuống, khóe môi hắn vẫn hơi nâng lên, chỉ là cười kia cùng cười ôn hòa dĩ vãng bất đồng, mang theo chút lạnh cùng sát phạt, “Đã trở lại?”
Trong bóng tối thân ảnh Thanh Yểm linh hoạt lóe ra, hắn cười hắc hắc, ra dấu tay thành công, sung sướng nói, “Thu phục!”
Phong Lam Cẩn từ trên xe lăn chậm rãi đứng dậy, chắp tay đi lại trong phòng, lãnh đạm nói, “Tình huống cụ thể như thế nào?”
“Như công tử dự đoán, bệ hạ mặc dù cấm chân công chúa, nhưng là nghĩ đến hôm đó cũng chỉ nhẹ nhàng trách phạt một chút trên yến hội cho mọi người cùng chủ tử xem, trên thực tế Quân Tư Điềm cũng không có bất kỳ trừng phạt mang tính thực chất nào, nàng mặc dù bị tước đoạt phong hào công chúa cùng ba nghìn thân vệ, cũng chỉ là tạm thời, có tin tức truyền đến nói Hiền phi nương nương trong nội cung cùng thái tử điện hạ đã bắt đầu tìm cách vì Quân Tư Điềm giải vây.”
“Cứ như vậy buông tha cho nàng ta không khỏi quá mức tiện nghi…” Phong Lam Cẩn nhớ tới bộ dáng Vân Khanh hôm đó toàn thân là tổn thương, đáy mắt có tối tăm cùng đông lạnh chợt lóe lên, hắn lạnh lùng nói, “Quân Tư Điềm hiện nay đang làm những gì?”
“Ngạch…” Thanh Yểm một thân áo xanh nhạt, mặt mũi linh động một chút cũng không giống sát thủ máu lạnh, ngược lại người hộ vệ Mặc Huyền này giống hơn, hắn sờ lên cằm suy nghĩ một chút, “Hai ngày nay Quân Tư Điềm qua lại khắp nơi trong phủ công chúa, ngẫu nhiên sẽ phát hỏa với hạ nhân, ngược lại không có làm cái gì, bất quá giữa lông mày ngược lại thường xuyên thoáng hiện lên một chút sát ý.”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn lạnh lẽo, “Quả nhiên còn chưa hết hy vọng!” Vân Khanh làm cho nàng ta khó xử lớn như vậy, dùng tính tình đám người trong hoàng thất kia không báo thù làm sao có thể để yên!
Chỉ là Quân Tư Điềm không khỏi quá để ý mình, thời điểm hãm hại người khác không nghĩ tới làm như vậy sẽ khiến Vân Khanh thân bại danh liệt, cho dù nàng kiên cường hơn nữa, những người Vân gia sẽ cho phép một người lăng nhục dòng chính nữ của bọn họ trong phủ đường sống? Hôm nay nàng ta bất quá là bị một chút trừng phạt nho nhỏ, thậm chí ngay cả trừng phạt cũng không tính liền muốn trả thù người khác.
Người như vậy… Hắn vốn khinh thường đối phó, chỉ là nếu có người muốn thương tổn người hắn quan tâm… Trừ phi hắn chết!
Ống tay áo Phong Lam Cẩn màu tím nhạt đột nhiên phất một cái, hừ lạnh một tiếng, giữa tinh mâu thế nhưng hiện ra vài phần mỉa mai tà tứ không kềm chế được, hắn lạnh lùng nói, “Hiền phi sở dĩ muốn tìm cách cứu nàng cũng chỉ là nhìn trúng địa vị của Quân Tư Điềm trong lòng Khánh Viễn Đế, đã như vậy…” Hai đầu lông mày Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một tia nham hiểm, lời nói hung ác đến cực điểm, “Liền hoàn toàn hủy nàng!”
“Thanh Yểm, nghĩ biện pháp làm cho Quân Tư Điềm biết rõ Hiền phi cùng Quân Ngạo cũng định buông tha nàng ta, không có ý định trông nom chuyện của nàng ta nữa! Càng để cho nàng biết rõ hai tháng sau là ngày đại hôn của Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh.”
Ánh mắt Thanh Yểm sáng lên, lắc mình một cái xoay người phi ra ngoài cửa sổ, “Ta lập tức đi làm!”
Thấy thân ảnh Thanh Yểm biến mất trước mắt, Mặc Huyền mới yên lặng từ trong bóng tối đi ra, lạnh lùng phun ra một từ, “Ngu ngốc!”
Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, thân hình như điện dĩ nhiên nhanh chóng lại ưu nhã ngồi trở lại xe lăn, nếu biết mẫu thân cùng huynh trưởng bỏ rơi mình, ngươi – – sẽ làm thế nào đây, Quân Tư Điềm!
Ta – – mong đợi biểu hiện ngươi tự tìm đường chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...