Thừa Tướng Phu Nhân

Edit: Trảm Phong

“Phong Lam Cẩn!” Cánh môi Vân Khanh trắng không có một chút sinh mệnh lực, ánh mắt hoảng sợ, nàng đỡ bụng cảm giác được hạ thân vết máu chảy xuôi, đầy trời phong cảnh đều mất đi màu sắc. Nàng cũng không biết là đau hay là không chịu nổi sự đả kích này, bộ mặt vặn vẹo. Cơ hồ trong nháy mắt liền nghĩ tới đã từng trải qua.

Khi đó cũng như thế này, hạ thân bắt đầu đổ máu, nàng ngồi trong lãnh cung thanh lãnh ẩm ướt rữa nát, trơ mắt nhìn con của mình chảy xuống.

Phong Lam Cẩn vội vàng chạy tới, khiếp sợ phẫn nộ sợ hãi lo lắng, nàng mồ hôi lạnh chảy ròng, gắt gao cắn cánh môi, trong ánh mắt giấu không được kinh hoàng.

“Phong Lam Cẩn, con… Con của chúng ta…”

“Đừng sợ… Đừng sợ…” Thanh âm Phong Lam Cẩn run rẩy, đỡ lòng bàn tay Vân Khanh mang theo mồ hôi lạnh lạnh như băng ẩm ướt, hắn cũng không biết là an ủi Vân Khanh hay là an ủi mình, nhìn sắc mặt Vân Khanh mất máu, tâm của hắn sít sao bị níu lên, ánh mắt đỏ ngầu đối với không khí khàn giọng kiệt lực hô to, “Mặc Huyền! Thỉnh thái y, mau mời thái y!”

Mặc Huyền hiện thân nhìn thấy tình huống, cũng sợ hết hồn, nhìn Phong Lam Cẩn thất kinh toàn thân run rẩy, hắn không nói hai lời, lập tức lách mình dùng tốc độ nhanh nhất thi triển khinh công rời đi.

“Phong Lam Cẩn! Phong Lam Cẩn!” Vân Khanh xụi lơ trong ngực của hắn, con mắt gắt gao mở ra không để cho mình ngất, nàng nắm chặt cánh tay Phong Lam Cẩn gắt gao dùng sức, móng tay thon dài bén nhọn sinh sinh xuyên thấu áo bông nhéo cánh tay của hắn một mảnh đỏ thẫm. Nàng cầu khẩn, “Phong Lam Cẩn, bảo trụ con của chúng ta…”

“Khanh nhi, nàng chịu đựng, không có việc gì… Không có việc gì.”

Sắc mặt Phong Lam Cẩn so với Vân Khanh người mất máu càng thêm tái nhợt, giọt giọt mồ hôi lạnh từ thái dương hắn nhỏ xuống, mồ hôi lạnh buốt rơi vào trên mặt của nàng, lòng của nàng cơ hồ đều muốn bị đông lại.

Hắn cầm cổ tay của nàng dùng nội lực ôn hòa khơi thông gân mạch cho nàng, không để cho nàng khó chịu như vậy. Nhưng lại chỉ có thể hoảng sợ phát hiện mùi máu tươi trong phòng dần dần chuyển đậm đặc.

Mũi hắn đau xót, trong nháy mắt, một giọt thanh lệ từ khóe mắt đỏ ngầu nhỏ xuống.

Lần đầu!

Phong Lam Cẩn hắn lớn như vậy, lần đầu chân chân chính chính cảm thấy sợ hãi.

Hắn không tin thần Phật, lại lần đầu tiên cầu nguyện trời xanh.

Chỉ cần nàng cùng hài tử thật tốt, hắn tình nguyện giảm thọ mười năm!


“Khanh nhi, nàng chịu đựng, cầu xin nàng chịu đựng!” Hắn cúi đầu dùng môi lạnh như băng hôn gò má của nàng, dây cung trong lòng kia kéo căng thành trăng rằm, chỉ cần thoáng dùng sức, sẽ làm cho hắn không chịu nổi gánh nặng, sinh sinh bị bẻ gẫy.

“Phong Lam Cẩn…” Vân Khanh cảm giác được trên mặt lạnh như băng, hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn mất đi thâm trầm sắc bén, ôn hòa như ngọc, mất trầm ổn có độ, mỉm cười nho nhã. Ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn mang theo hoảng sợ lo lắng sợ hãi… Một chút cảm xúc làm cho nàng khó có thể phân biệt rõ, giống như đứa bé ôm nàng nói lời trấn an… đột nhiên mũi nàng cũng đau xót, nàng chưa từng thấy qua Phong Lam Cẩn như vậy…

“Ta không sao, ta nhất định sẽ kiên trì.” Nàng ôm thật chặt hắn, ngạnh thanh nói, “Phong Lam Cẩn, ta nói rồi, ta muốn cùng chàng đầu bạc đến già.”

“Được, nàng đã nói, không thể nói chuyện không giữ lời.”

“Vâng.”

Nàng rưng rưng mà cười. Cảm giác bụng đau đớn bén nhọn cũng không thể không nhịn được, ôm thật chặt hắn, hai người lạnh như băng lại mong có thể đem ấm áp cho đối phương.

Chờ đợi là một quá trình dài dằng dặc và gian khổ.

Thể lực Vân Khanh dần dần chống đỡ hết nổi, ánh mắt từ từ tan rã.

Phong Lam Cẩn gần muốn điên cuồng, ngay khi hắn sắp nổi điên, Trương thái y rốt cục bị Mặc Huyền kẹp dưới nách nhanh chóng mang về, Trương thái y xiêm y mất trật tự, ánh mắt đỏ ngầu, hắn đường đường là viện thủ Thái Y Viện khi nào thì bị người không tôn trọng đối đãi như vậy.

Chân vừa chạm đất, hắn định tức miệng chửi ầm lên.

Chỉ chớp mắt lại nhìn thấy Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn.

Hắn “Di” một tiếng, cũng không mạnh mẽ lên án Mặc Huyền, nhanh chóng chạy tới bắt mạch cho Vân Khanh.

Càng về sau sắc mặt của hắn lại càng khó coi, cũng càng ngưng trọng.

Phong Lam Cẩn không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ ngầu khẩn cầu nhìn hắn.

Nụ cười trên mặt Trương thái y rốt cục hoàn toàn trầm xuống.


Ngón tay của hắn từ trên cổ tay Vân Khanh rút lui.

Nhanh chóng mở ra hòm thuốc tùy thân mang theo, đầu ngón tay như tia chớp linh hoạt nhanh chóng, rút ra mấy cây ngân châm hiện ánh sáng lạnh liền đâm về mấy đại huyệt của Vân Khanh.

Vân Khanh từ trong mê muội từ từ tỉnh táo lại, trong ánh mắt tầng sương mù dần dần tản đi, khôi phục thanh minh.

“Trương thái y…” Vân Khanh vô lực tựa trong ngực Phong Lam Cẩn, cảm giác được máu ở hạ thân phảng phất đã ngừng lại, gian nan hỏi, “Con của ta…” Có khỏe không?

Sắc mặt Trương thái y ngưng trọng, ngón tay nhanh như tia chớp lại ở trên người Vân Khanh đâm mấy cái trên mấy đại huyệt.

“Trương đại nhân…”

“Là trúng độc!” Trương thái y nhanh trả lời, động tác trong tay không chút lơ đễnh, “Tôn phu nhân ngửi phải xạ hương cho nên mới thấy máu.”

“Độc có thể giải sao?” Thanh âm Phong Lam Cẩn khẩn trương.

“Độc đã vào phế phủ.” Lời Trương thái y nói làm cho Phong Lam Cẩn như rớt vào hầm băng, liền nghe hắn nhanh phân tích, “Hiện tại có hai loại phương pháp giải quyết chuyện này.”

“Nói!”

“Thứ nhất, bỏ hài tử bảo vệ người lớn, bất quá cốt nhục trong bụng tôn phu nhân đã gần bảy tháng, cho nên dù là sảy thai cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận thì hài tử lẫn người lớn đều vứt bỏ tính mạng!”

Phong Lam Cẩn mặt trầm như nước, con mắt đỏ ngầu rống, “Không được!”

Trương thái y bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói ra đề nghị thứ hai, “Thứ hai, hiện tại cho phu nhân ăn vào dược vật trợ sản, để cho nàng đem hài tử sinh hạ, chỉ là nay tôn phu nhân trúng độc, toàn thân thoát lực, chỉ sợ hài tử còn chưa sinh hạ chính nàng đã bỏ mạng trước, hơn nữa cho dù thuận lợi sinh hạ Lân nhi, dùng tình huống tôn phu nhân cũng vô cùng có khả năng hậu sản rong huyết, đến lúc đó, tính mạng khó bảo toàn!”

“Ta chọn điều thứ hai!” Vân Khanh cắn răng.

“Không được!” Phong Lam Cẩn gắt gao cắn chặt răng, “Ta không đồng ý!”


Hắn gắt gao trừng mắt nhìn Trương thái y, ánh mắt cơ hồ có thể giết người, “Ngươi không phải là viện thủ Thái Y Viện sao? Không phải y thuật của ngươi rất cao minh sao, sao đến thời khắc mấu chốt cái gì đều không làm được!” Hắn hạ thấp giọng gào thét, đáy mắt tràn ngập huyết sắc, giống như là dã thú mất đi lý trí, thập phần kinh người, “Ngươi ra đều là cái đề nghị chó má gì, ta muốn bảo trụ tính mạng thê tử ta, ngươi có nghe hay không!”

Trương thái y không cùng người mất đi lý trí so đo, tỉnh táo nói, “Ta chỉ là một đại phu, không phải là thần, không có biện pháp vạn toàn.”

Phong Lam Cẩn ôm chặt lấy Vân Khanh, lực đạo lớn đến làm cho Vân Khanh đều có chút khó chịu.

Nàng lại cái gì cũng chưa nói.

Trương thái y biết rõ Phong Lam Cẩn lúc này trong lòng rối ren, theo như bối phận hắn và Phong Nhiễm Mặc coi như huynh đệ, xem như thúc thúc bá bá Phong Lam Cẩn, có thể nói là hắn tận mắt nhìn Phong Lam Cẩn lớn lên, thấy hắn có người trong lòng, hôm nay gia đình hòa thuận.

Ai cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.

Thật vất vả đến hai mươi sáu tuổi mới tìm được người trong lòng kết làm vợ chồng, nhưng ngay cả tính mạng người trong lòng cùng con của mình đều giữ không được…

Trương thái y than khẽ.

Thương cảm nói, “Ngươi mau quyết định đi, thời gian kéo càng dài, thân thể tôn phu nhân càng chịu không nổi.”

“Không cần để cho hắn quyết định.” Vân Khanh từ trong ngực Phong Lam Cẩn ngồi thẳng lên, ánh mắt quật cường nhìn thẳng Trương thái y, “Ta chọn thứ hai.”

Bởi vì cách thứ hai hài tử có tỷ lệ thành công sống sót lớn hơn.

Phong Lam Cẩn lại không để ý đến nàng, hai mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm Trương thái y, tiếng nói ám ách giống như hồi lâu cũng chưa nghỉ ngơi, “Loại nào tỷ lệ sinh tồn của người lớn lớn hơn?”

Trương thái y thở dài, “Loại thứ nhất!”

Hắn có năm thành nắm chắc để cho Vân Khanh sau sảy thai sống sót.

“Vậy thì loại thứ nhất!”

“Không được!” Vân Khanh hô hấp dồn dập phản đối, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, không dám tin, “Phong Lam Cẩn, đây là con của chúng ta a…” Hắn sao lại nhẫn tâm, hắn tỉ mỉ che chở nàng, lần đầu tiên máy thai hắn kích động nửa đêm đều không ngủ được, cúi người ở trên bụng của nàng nghe âm thanh máy thai, chẳng lẽ hắn đều đã quên sao…

Hốc mắt Phong Lam Cẩn đỏ bừng quay đầu đi chỗ khác.

Kiên trì nói, “Ta chọn loại thứ nhất!”


“Không được!”

Trương thái y nghe vậy thở dài nói, “Thiếu phu nhân, núi xanh còn đấy không lo không có củi đốt, lời này mặc dù dùng vào lúc này có chút gượng ép, nhưng tại hạ vẫn muốn khuyên ngươi một câu, ngươi cùng tướng gia đều còn trẻ, về sau sẽ có hài tử.”

Nàng ngạnh thanh quật cường nói, “Kia không giống với!”

“Xác thực không giống.” Trương thái y gật đầu, bày tỏ có thể hiểu, “Nhưng là ngươi có nghĩ tới tâm tình tướng gia hay không, hắn cũng là phụ than, có thể làm ra quyết định như vậy cũng đã thập phần gian nan, hắn rất yêu ngươi.” Cho nên mới sợ hãi mất đi, thà rằng không muốn con nối dòng cũng muốn bảo trụ tính mạng thê tử.

Trương thái y đối với Phong Lam Cẩn có vài phần bội phục, bởi vì triều đại này tương đối coi trọng đời sau, đổi nhà người ta, chết một thê tử sợ cái gì, sợ là không có hài tử, nhất là đến tuổi tác như Phong Lam Cẩn.

“Trương thái y, ngươi có mấy thành nắm chắc?”

“Loại thứ nhất có năm thành, nếu là đổi thành loại thứ hai mà nói, bảo vệ đại nhân chỉ có ba thành nắm chắc…”

“Đứa bé thì sao?”

“Bảy thành!”

“Phong Lam Cẩn.” Vân Khanh nắm thật chặt tay của hắn, cảm giác được khớp xương hắn cứng ngắc, nàng miễn cưỡng kéo môi cười một tiếng, “Chàng xem, chênh lệch căn bản cũng không lớn, chúng ta đánh cuộc một lần được không?”

Phong Lam Cẩn từ trong kẽ răng nặn ra một chữ, “Không!”

Vân Khanh quay đầu lại nhìn Trương thái y, cười nhạt một tiếng, rất có ung dung mọi sự tất cả không vấn đề, “Trương thái y có thể đi ra ngoài trước chuẩn bị một chút hay không, ta có lời muốn nói cùng Phong Lam Cẩn.”

Trương thái y gật gật đầu, mang theo hòm thuốc từ trong nhà lui ra ngoài, đem không gian lưu cho hai vợ chồng.

Đến cửa lại dặn dò, “Hai người phải nhanh ra quyết định, kéo dài thời gian, ta cũng không có nửa điểm nắm chặt.”

“Làm phiền Trương thái y.”

Trương thái y gật đầu rời đi, hơn nữa săn sóc đóng lại cửa phòng.

“Phong Lam Cẩn…” Nàng cầm tay của hắn, đôi môi khẽ mím, một câu nói đều nói không nên lời, chỉ dùng một đôi mắt quật cường vững vàng theo dõi hắn.

Hắn thống khổ che mặt không nhìn nàng, sắc mặt dữ tợn đáng sợ, “Không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui