Thừa Tướng Phu Nhân

Edit: Trảm Phong

Không cần nghĩ cũng biết chuyện này là bút tích của ai.

Sắc mặt Phong Lam Cẩn hoàn toàn âm trầm xuống.

“Phong Lam Cẩn, chúng ta trở về đi.”

Vân Khanh giật nhẹ ống tay áo hắn, trải qua một màn vừa rồi, hai người bọn họ cũng không có ý niệm đến thăm hôn lễ trong đầu.

Ngày đại hôn thế nhưng xuất hiện chuyện nghịch tự nhiên như thế, để cho người khác nhìn thấy không chừng sẽ nghị luận Hân Duyệt như thế nào, cho nên bọn họ hẳn là hồi phủ tính toán nên làm thế nào cho Khánh Viễn Đế một bài học mới tốt.

“Tốt.” Phong Lam Cẩn sờ sờ mái tóc dài của nàng, sắc mặt bình tĩnh.

Vân Khanh biết rõ Phong Lam Cẩn càng bình tĩnh như vậy trong lòng lại càng phẫn nộ, Phong Hân Duyệt là muội muội từ nhỏ hắn nâng ở trong lòng bàn tay lớn lên, ngày đại hôn thế nhưng gặp phải chuyện như vậy, không nói đến lời đồn đãi sẽ thế nào, bởi vì bọn họ không quan tâm, nhưng vừa rồi nếu không phải Bạch Thanh Tiêu động tác nhanh, gọn gàng linh hoạt, có lẽ hôm nay thiêu hủy sẽ không chỉ là một cái khăn voan đơn giản như vậy.

Vân Khanh tự nhiên hiểu đạo lý này, cũng không muốn vào lúc này cho hắn thêm phiền toái, để cho Phong Lam Cẩn đưa về phủ.

Phong Lam Cẩn vừa đem Vân Khanh đưa về Thanh Trúc viên, an ủi Vân Khanh vài câu liền đi ra cửa.

“Khánh Viễn Đế…” Nàng chậm rãi gọi cái tên này, đáy mắt hơi lạnh.

Còn chưa có ngồi ấm chỗ, liền nghe đến Tử Khâm đến bẩm báo.

“Tiểu thư, Phương di nương cầu kiến.”

Mi tâm Vân Khanh lại gắt gao nhíu lại.”Nói cho nàng biết ta đang nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Tử Khâm ra khỏi phòng, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào náo động. Lông mày Vân Khanh nhíu lại, đỡ eo ra khỏi phòng, mở cửa liền thấy Phương Du một thân áo tơ trắng đơn giản lẳng lặng đứng ở cửa, Tiền Nhu cùng Tử Khâm đang tranh chấp cái gì đó.

“Cãi nhau cái gì!” Nàng đẩy cửa ra, ánh mắt nhìn Phương Du cùng Tiền Nhu dị thường sắc bén.

“Tỷ… Phu nhân.” Trong tay Phương Du bưng một cái khay màu đỏ thẫm, nhìn thấy Vân Khanh ra khỏi phòng, vội vàng cười nói, “Tỳ thiếp trong phủ tin tức cũng không linh thông, hôm kia mới biết được phu nhân mang thai, hai ngày này cũng muốn đến thăm phu nhân, bất quá vì đại tiểu thư xuất giá cho nên trì hoãn, ngày hôm nay cố ý hầm cách thủy một chén thuốc dưỡng thai bổ dưỡng cho phu nhân.”


Tin tức mất linh thông? Đây là đang ám hiệu nàng giam lỏng nàng ta à?

Vân Khanh lạnh lùng bễ nghễ nhìn nàng, Phương Du cười hết sức nịnh bợ, cùng khí chất thanh lãnh cao ngạo lúc trước hết sức không hợp.

Vân Khanh nhướng mày.

“Ta nhớ được tướng gia đã phân phó, không có sự cho phép của hắn Phương di nương không được phép ra viện tử của mình, xem ra di nương căn bản cũng không có đem tướng gia phân phó để ở trong lòng.”

Giọng nói của nàng nhàn nhạt, lại hàm chứa sắc bén.

Nụ cười Phương Du cứng đờ.

Tiền Nhu thấy Phương Du căn bản không phải đối thủ của Vân Khanh vội vàng nói tiếp, “Phu nhân hiểu lầm, trước tướng gia đã từng nói Phương di nương nếu không có chuyện không cần ra khỏi viện tử, nhưng phu nhân mang thai đây chính là thiên đại hỉ sự, di nương nếu không ra xem một chút chẳng phải là quá khinh nhờn.”

“Bản phu nhân cùng Phương di nương nói chuyện khi nào đến phiên ngươi một kẻ nô tì chen miệng vào!”

Sắc mặt Tiền Nhu khẽ biến, thời điểm nàng ở trong cung cũng là người người kính trọng, trong cung nữ quan đại thái giám nào thấy nàng cũng phải hô một tiếng “Cô cô “, hôm nay lại bị Vân Khanh đè, trong lòng nàng có chút phẫn hận, miễn cưỡng cười nói, “Là nô tỳ quá phận.”

“Biết mình quá phận thì tốt.” Một tay Vân Khanh đỡ eo, một tay chống khung cửa, ánh mắt lại đã rơi vào trên người Phương Du, hồi lâu chưa từng thấy nàng, Phương Du hiển nhiên có một chút thay đổi rõ ràng, nguyên gốc đều thích mặc xiêm y tươi đẹp, hôm nay nàng chỉ mặc quần áo trắng, thần sắc bén nhọn đông lạnh cũng không biết là bị cái gì kích thích, thế nhưng cũng thu liễm một chút, ngũ quan nhìn qua đều nhu hòa hơn rất nhiều, nhìn qua thậm chí có cảm giác đáng thuơng.

Chỉ sợ là nam nhân nào thấy được cũng sẽ sinh lòng thương tiếc a.

Giả dạng làm ra bộ dáng này còn không phải là vì Phong Lam Cẩn.

Trong lòng Vân Khanh mỉa mai, bởi vì vừa rồi hôn lễ Phong Hân Duyệt có kinh biến, trong lòng nàng vốn có chút ít không thoải mái, hôm nay nhìn Phương Du có bộ dáng kia nàng cũng giận ghê gớm.

Châm chọc nói, “Phương di nương nên trở về đi, ngày hôm nay tướng gia không ở nhà, chỉ sợ ngươi điềm đạm đáng yêu hơn hắn cũng nhìn không thấy.”

Trên mặt Phương Du tái đi, hốc mắt ửng đỏ, tựa hồ ủy khuất tới cực điểm.

“Phu nhân… Tỳ thiếp vào phủ cũng đã lâu, tướng gia đối đãi lãnh đạm tỳ thiếp đã sớm nhìn thấu, đã sớm không hy vọng xa vời tướng gia sủng ái, hôm nay bất quá là thấy phu nhân mang thai cố ý đến ân cần một phen, lại không nghĩ phu nhân thế nhưng nói tỳ thiếp như vậy…” Nước mắt nàng như trân châu xẹt qua hai gò má, tựa hồ như không chịu nổi đả kích lui về phía sau vài bước, rưng rưng nói, “Phu nhân, tỳ thiếp không hy vọng xa vời cùng ngài tranh giành, ngài là chính thất nay lại mang thai, tỳ thiếp sớm đã chặt đứt ý niệm si tâm vọng tưởng trong đầu, chỉ là tỳ thiếp đã gả vào trong phủ, chính là một phần tử trong phủ, nghĩ tới sau này không cần phải buồn bã già đi mới cố ý đến hòa hoãn quan hệ cùng tỷ tỷ… Nhưng ngài… Nhưng ngài…” Tay nàng đột nhiên run lên khay trong tay rơi trên mặt đất, mùi thơm đầy nồi cá hòa với mùi thơm ngát khác thường chạm mặt đánh tới, Phương Du dùng hai tay bưng kín gò má, nước mắt từ giữa kẽ tay giọt giọt chảy xuống, thanh âm nghẹn ngào nói không ra lời.

Vân Khanh không thể không thừa nhận, hôm nay Phương Du so với thời điểm vừa mới tiến phủ thông minh hơn không chỉ một điểm nửa điểm.


Nhìn một chút những hạ nhân trong sân nguyên một đám rình coi ánh mắt hồ nghi, nhìn các nàng dựng thẳng lỗ tai.

Hôm nay bộ dáng này rơi vào trong tai người khác không phải là bộ dáng chính thê làm nhục thị thiếp sao.

Đổi thành ngày khác nàng hoàn nguyện ý cùng nàng ta chu toàn một phen, nhưng hôm nay nàng quả thực không có tâm tình đối phó nàng ta.

“Phương di nương nếu muốn diễn trò cứ việc đi diễn, ngày hôm nay bản phu nhân không có tâm tình xem cuộc vui.” Ánh mắt Vân Khanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn canh cá rơi đầy đất, trong con ngươi không che không giấu chán ghét, “Di nương đích thân ninh canh cá, bản phu nhân thật không dám uống.”

“Ngươi…”

“Chỗ của ta không hoan nghênh ngươi, cần bản phu nhân cho người lôi ngươi ra ngoài sao?” Ngay cả công phu mặt mũi đều lười phải làm, Vân Khanh trực tiếp đuổi người.

“Vân Khanh, ngươi ghen tị như vậy, cuối cùng có một ngày gieo gió gặt bão.” Phương Du rốt cục mở ra mặt nạ dối trá lại buồn nôn.

Gieo gió gặt bão? Lời như vậy lão phu nhân cũng đã nói!

Nhưng hôm nay nàng vẫn phong quang vô hạn như cũ, gia sự hòa thuận, phu thê ân ái, còn lão phu nhân lại trúng gió miệng không thể nói, thân không thể động.

Lời nguyền rủa như vậy nàng nghe tới chính là lời nói suông!

Nàng căn bản cũng không để ý.

“Gieo gió gặt bão cũng là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.”

“Vân Khanh, ngươi mang thai còn muốn độc chiếm tướng gia, quả thực là không biết xấu hổ.”

“Ta mang thai ngươi lại dự định thừa dịp hư mà vào đến câu dẫn tướng công của ta, xin hỏi, ngươi đây tính là cái gì?”

“Phong Lam Cẩn cũng không là của một mình ngươi.”

Vân Khanh nhếch môi tràn đầy tự tin, “Vậy ngươi cũng có thể chậm rãi chờ đợi ngày nào đó hắn không thuộc về ta!”


Phương Du dù sao cũng là Phương Du, thay đổi cũng không thể nhanh như vậy, rất nhanh liền lộ ra bản tính.

Không chịu nổi lời Vân Khanh nói, nàng giương nanh múa vuốt định nhào lên.

Mặt Tử Khâm lộ vẻ kinh sợ. Lại không kịp nhào tới.

Những người khác rời đi xa hơn.

Vân Khanh ngay cả lông mày cũng không nâng lên một chút, chỉ là vẻ mặt trên mặt càng khinh bỉ.

Quả nhiên, tay Phương Du còn chưa có đụng phải vạt áo Vân Khanh đã bị lực mạnh tung bay. Ngay lúc đó, Thanh Loan một thân trang phục màu xanh đã ngăn cản trước người Vân Khanh, sắc mặt lạnh lùng nhìn Phương Du.

“A…”

Phương Du nặng nề ngã trên mặt đất, bụi bặm bay đầy. Vẻ mặt đều vặn vẹo dữ tợn.

“Thanh Loan, đuổi các nàng đi ra.”

“Vâng, phu nhân.”

Vân Khanh không thèm liếc nhìn Phương Du liền vào phòng. Tử Tình lẳng lặng xem cuộc chiến nhìn thấy Phương Du không chịu nổi một kích, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng rõ ràng.

Nàng vốn còn tính tọa sơn quan hổ đấu.

Ngồi chờ hai người lưỡng bại câu thương!

Phương Du này, quả thực không trông cậy vào được. Uổng cho nàng cố ý thả ra tin tức cho nàng ta…

“Tử Tình!” Tử Y nhìn thấy vẻ mặt Tử Tình tâm thần không khỏi run lên, quát lớn, “Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau một chút đem canh cá thu thập sạch sẽ!”

Các nàng làm nô tỳ chỉ cần làm tốt phần của mình thì tốt rồi.

Nhưng vừa rồi vẻ mặt Tử Tình thực làm nàng bất an.

“Hừ!” Tử Tình hừ lạnh một tiếng, khinh thường trừng Tử Y, “Ngươi cùng ta đều là nhị đẳng nha đầu, có tư cách gì ra lệnh cho ta?”

“Ngươi!” Một câu nói đem Tử Y tức đến sắc mặt xanh hồng, nàng còn không phải là vì tốt cho nàng ta.

Nhìn một chút Lục Uyển là cái kết cục gì!


“Tử Y không có tư cách ra lệnh cho ngươi, vậy ta có tư cách này không?”

Không biết rõ  Xuân Hoa đi đến lúc nào, lạnh lùng nhìn Tử Tình.

Tử Tình không phục hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không thể không nghe theo phân phó đi làm việc.

Trong lòng thầm hận, đắc ý cái gì, nàng hiện tại có lão phu nhân ủng hộ, hơn nữa Vân Khanh đang mang thai, nói không chừng qua không được bao lâu nàng có thể thành di nương, đến lúc đó nàng nhất định phải làm cho đám liên tục ức hiếp nàng trả giá thật lớn, còn có Tử Khâm chết tiệt kia!

Đến giờ Thân, Phong Lam Cẩn mới đẩy xe lăn từ bên ngoài trở lại. Vân Khanh vẫn chờ hắn cũng không có nghỉ ngơi, thấy hắn trở lại vội vàng từ trên ghế đệm ngồi dậy.

Khẩn trương hỏi, “Sao?” Tra ra được sao?

Phong Lam Cẩn nhàn nhạt lắc lắc đầu.

Vân Khanh phảng phất như là trong dự liệu hoặc như là ngoài dự liệu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn đến bên cạnh chậu than, dùng cặp gắp than thêm than làm cho trong phòng càng thêm ấm áp, “Nàng cũng nên hiểu, cho dù tra, điều tra ra tất cả đều là kẻ chết thay.”

Vân Khanh làm sao không hiểu đạo lý này, chỉ là tức khó khăn trôi.

Người trong hoàng gia có thể coi mạng người như cỏ rác, tùy tùy tiện tiện trêu người khác sao! Hôn lễ của nàng cùng Phong Lam Cẩn cũng không thuận lợi, cho nên có thể nói nàng phi thường ngóng nhìn hôn lễ Phong Hân Duyệt có thể bình bình ổn ổn, thuận lợi hoàn thành, nhưng cho dù Khánh Viễn Đế không gây thương tổn được người, cũng muốn buồn nôn ngươi một chút, quả thực khinh người quá đáng!

“Yên tâm. Hắn sẽ phải trả giá thật lớn!”

Phong Lam Cẩn môi mỏng mang theo đường cong lạnh nhạt sắc bén, đầu tiên là mẫu thân, sau lại là Hân Duyệt!

Khánh Viễn Đế thực xem hắn như quả hồng mềm bóp sao!

Không quá vài ngày Khánh Viễn Đế liền sẽ biết, hắn có thể chọc Phong gia cùng Bạch gia, Phong Lam Cẩn hắn cũng có thể chọc lại hắn! Hoặc là nói uy hiếp càng thêm thoả đáng.

Vốn còn muốn đem đồ cần chuẩn bị đều chuẩn bị đầy đủ hết, lại kéo dài một chút, nhưng hôm nay đều là hắn tự chuốc phiền.

“Ừ…”

Đang thất thần, Phong Lam Cẩn nghe được tiếng Vân Khanh rên rỉ vội vàng hoàn hồn, hồi thần liền nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch như quỷ, một tay che lấy bụng, gắt gao cắn cánh môi, từ trên ghế đệm chảy xuống, có một tia vết máu từ bên trong bắp đùi nàng nhỏ xuống trên giày thêu trắng thuần…

Hắn chợt nghe sợi dây trong đầu óc “Phựt” một tiếng bị cắt bỏ!

“Khanh nhi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui