Thừa Tướng Phu Nhân

Edit: Trảm Phong

Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã qua mùa thu, lá vàng bị gió thổi rơi đầy đất, trong sân Thanh Trúc cao ngất đứng thẳng phảng phất cũng khô héo một chút, lá cây mơ hồ có chút khô vàng.

Khí trời khô ráo lại rét lạnh, váy thu đổi áo nhỏ thân đối, còn lồng thêm áo choàng mới có thể cảm giác được vài phần ấm áp, trong phòng cũng bắt đầu đốt kháng, nếu không ban đêm sẽ lạnh tỉnh.

Vân Khanh vốn thể hàn, vừa mới bắt đầu vào thu thân thể liền bắt đầu lạnh như băng, đến mùa đông tình huống lại đặc biệt nghiêm trọng, nhất là hài nhi trong bụng nàng đã hơn sáu tháng, nâng cao bụng giống như là nhét vào một cái gối đầu cực lớn, nhìn qua đã cảm thấy hành động khó khăn.

“Phù – – ”

Vân Khanh thổi nhiệt khí ở trên ngón tay, nhưng ngón tay vẫn vô cùng cứng ngắc, ngay cả động tác cong lại đều hết sức gian nan. Nàng nhè nhẹ hút lãnh khí, nhìn ngoài phòng mùa đông điêu linh hiu quạnh đẹp khó tả, nhưng cũng lạnh thấu xương. Bất đắc dĩ để xuống đồ may vá trong tay, rầu rĩ nói, “Mùa đông khi nào thì mới qua a.”

“A…” Phong Lam Cẩn vốn đang tựa trên ghế đệm xem tấu sớ, nghe thấy nàng rầu rĩ oán hận không khỏi khẽ mỉm cười, lôi kéo ngón tay của nàng sưởi ấm cho nàng, “Mới vừa đến tháng chạp, lạnh hơn còn ở phía sau, mới như vậy liền chịu không nổi lại lạnh hơn một chút thì làm sao bây giờ?”

Nói xong từ trong tay của nàng rút ra gối uyên ương nàng sắp thêu hết, hắn đều có chút không đành lòng nhìn hai con uyên ương đang nghịch nước, khóe mắt hắn co rúm một chút, vốn là muốn hỏi kia đến tột cùng là uyên ương hay là vịt? Hoặc là con gì? Nhưng nhìn bộ dáng nàng nghiêm túc rốt cuộc vẫn nhịn xuống, không có làm nàng mất hứng.

“Tay đều đông lạnh thành bộ dáng này, còn thêu để làm gì. Nghĩ đưa cho Hân Duyệt thì ra đường mua, dù sao nó cũng sẽ không để ý nàng tặng cái gì.”

Hai ngày nữa chính là hôn lễ của Hân Duyệt cùng Thanh Tiêu, trong khoảng thời gian này trong phủ đều gấp rút không còn hình dáng, mấy ngày cuối cùng này đem chuyện sửa sang lại không sai biệt lắm, khắp nơi trong phủ đều treo lụa đỏ, bọn hạ nhân cũng vô cùng cao hứng, vì trong phủ tăng lên rất nhiều vui mừng.


Bởi vì Vân Khanh đang có mang, lúc này đây hôn lễ của Phong Hân Duyệt cũng không có để cho nàng xử lý, mà giao cho Mạc Ngôn, Vân Khanh cũng cùng Phong Lam Cẩn nói, chờ xử lý xong hôn lễ của Hân Duyệt, thuận tiện cũng qua hết năm sau hai người bọn họ sẽ tùy ý đi khắp nơi nhìn một chút.

Ngón tay Vân Khanh đông lạnh cứng ngắc, thuận tiện liền đem tay nhét vào tà áo Phong Lam Cẩn, chạm đến lồng ngực hắn ấm áp hữu lực, nàng thoải mái hé mắt.

“Ngô…” Nàng giống như là mèo con thích ý lười biếng đem hai cánh tay đều duỗi vào, không để mắt đến người nào đó có chút cứng ngắc sau đó hô hấp có chút thô gấp, vô hạn ghen ghét nói, “Phong Lam Cẩn, vì cái gì trên người của chàng vẫn luôn ấm áp a.” Làm cho nàng ghen ghét hận không thể cùng hắn đổi lại thân thể mới tốt.

Trong đầu chợt lóe lên cái ý nghĩ này, Vân Khanh liền không thể ức chế nghĩ đến bộ dáng Phong Lam Cẩn nâng cao bụng bự, nàng không chịu nổi, “Phốc xuy” một tiếng liền bật cười.

“Nghĩ gì thế, vui vẻ như vậy.”

Hắn bắt lấy bàn tay nàng trắng mịn nhỏ bé nhẹ nhàng ma sát, ngón tay của nàng lạnh buốt, trắng mịn giống như con rắn nhỏ xẹt qua trái tim hắn, hung hăng, dùng sức, kéo lấy trái tim của hắn, làm hắn theo nàng cùng nhau sa vào, ánh mắt dần dần thâm lại…

Vân Khanh không có phát giác, cười hắc hắc, tự nhiên không thể nào đem ý nghĩ trong lòng nói cho hắn nghe, cười dời đi đề tài, “Hân Duyệt chắc là sẽ không so đo ta tặng cái gì a, nhưng đây không phải là một phen tâm ý sao, huống chi đó là ca ca ta a, khẳng định tặng đồ muốn dụng tâm một chút.”

Hắn trêu tức nhìn uyên ương ngổn ngang kia, “Nàng xác định?”

Nàng mặt ửng hồng, oán hận trừng mắt nhìn hắn, thoáng cái rút tay ra đoạt lấy gối uyên ương kia, “Hừ, chàng không yêu thích không có nghĩa là người ta không yêu thích.” Tú công của nàng kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là rất lâu rồi cũng không sờ qua may vá, cho nên lúc vừa mới bắt đầu thêu đường may không quá chỉnh tề, hiện tại đã tốt hơn nhiều.

“Ai u…” Phong Lam Cẩn chỉ nghĩ đến trong tay không còn, trong lòng cũng vô ích, nghe lời của nàng còn không đợi phản ứng liền nghe nàng ôm bụng kêu đau một tiếng, thân thể hắn căng thẳng thoáng cái từ trên ghế đệm ngồi thẳng người, đỡ bả vai của nàng, không dám đụng vào chỗ khác, âm thanh khẩn trương run rẩy, “Ở đâu đau? A?”


“Con trai của chàng đá ta…” Nàng che lấy bụng ủy khuất cong miệng.

Kể từ khi mang thai tới nay, nàng cảm giác mình càng già càng trẻ lại, hướng tiểu hài tử tính tình phát triển, lời làm nũng như vậy luôn không cần suy nghĩ có thể từ trong miệng bắn ra.

Đồng thời, nàng cũng hiểu vì cái gì Mạc Ngôn sẽ thiên chân vô tà như vậy, có một người khắp nơi sủng ái yêu mình ở bên cạnh, có bất cứ chuyện gì đều vì mình chống đỡ, cũng khó trách nàng trở nên càng trẻ con.

“Khanh nhi…” Hắn cái gì đều nói không nên lời, đáy mắt có chút ướt át, cũng có chút áy náy.

“Chờ đứa bé này sinh ra chúng ta về sau cũng không sinh hài tử nữa.”

Rất chịu tội, hắn nhìn đều đau lòng.

Vừa mới bắt đầu nôn nghén hai tháng làm cho nàng mặt cắt không còn giọt máu, hai tháng gần đây lại càng chịu tội, bởi vì bụng so với phụ nữ có thai bình thường lớn hơn quá nhiều, bộ dáng nàng bây giờ cùng phụ nữ có thai sắp lâm bồn không sai biệt lắm, bắp chân sưng vù không nói, đến ban đêm thường xuyên rút gân, đau đến mồ hôi đầm đìa, có đôi khi một đêm đều ngủ không ngon. Không chỉ thế, bởi vì bụng quá lớn, tư thế ngủ của nàng cũng có hạn chế, chỉ có thể dùng một tư thế ngủ, cho nên có đôi khi lúc sáng sớm thức dậy nàng so với một đêm không ngủ còn mệt mỏi hơn.

Ngắn ngủi mấy tháng, nàng chẳng những không có đẫy đà của phụ nữ có thai bình thường, thậm chí so với thời điểm không mang thai càng thêm thon gầy.

Trong con ngươi Phong Lam Cẩn là lo lắng không che dấu được.


Hắn cũng không dám tưởng tượng, thân thể nàng gầy yếu như vậy làm thế nào sinh hạ ra hài tử lớn như vậy… Trong lòng bao phủ từng đợt sầu lo. Hắn nghĩ hết biện pháp vì nàng đại bổ, nhưng vì một lần nàng chảy máu mũi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Hết lần này tới lần khác để cho thái y đến thăm lại nói không có bất cứ vấn đề gì…

“Ta không sao.” Vân Khanh thấy Phong Lam Cẩn bị hù dọa mặt mũi trắng bệch, vội vàng thu hồi ý đùa giỡn, đem gối uyên ương trong tay để sang một bên, nhẹ nhàng ôm hông của hắn, nàng biết rõ hắn đang lo lắng cái gì, “Yên tâm, Phong Lam Cẩn, ta còn muốn đến già đầu bạc với chàng đây, nhất định sẽ không bị lão Thiên đánh bại. Chàng suy nghĩ một chút a, lão Thiên đều đấu không lại ta, để cho ta sống lại một hồi, nếu đã sống lại ta sẽ sống thật khỏe mạnh, đợi đến chúng ta đầu bạc răng rớt da nhăn, đi đường không nổi ta sẽ đem chuyện xưa của chúng ta nói cho con cháu của chúng ta nghe…”

“Nàng nói, muốn cùng ta đầu bạc đến già!”

“Ừ.” Vân Khanh một tay vuốt bụng, vùi đầu ở trong ngực của hắn, không để cho hắn nhìn thấy đáy mắt nàng không xác định, nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ không đem chàng lưu cho Phương Du cùng những nữ nhân khác, hừ, chuyện đẹp như vậy ai cũng đừng nghĩ.”

Hắn miễn cưỡng kéo môi cười cười.

Đến mùng tám tháng chạp, tất cả mọi người Phong gia sáng sớm liền đứng lên bắt đầu bận rộn, Phong Lam Cẩn vì gả muội muội ở chỗ Khánh Viễn Đế xin nghỉ một ngày, ngày này hắn thật sự là không ngủ được, ở trên giường trở mình trằn trọc hồi lâu, trong bóng tối thanh âm Vân Khanh thanh minh, hiển nhiên cũng không ngủ.

“Phong Lam Cẩn, chàng cũng không ngủ được a?” Nàng cúi đầu hỏi.

“Ta đánh thức nàng?” Phong Lam Cẩn tâm tình phức tạp, thân thể ngưng lại.

“Không có.” Vân Khanh lắc lắc đầu, nàng ngủ rất không thoải mái, dứt khoát đỡ bụng ngồi dậy, Phong Lam Cẩn lập tức ở sau lưng nàng đút một cái gối dựa lớn để cho nàng dựa vào, trong bóng đêm nàng than một tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, qua hồi lâu mới ảo não nói, “Phong Lam Cẩn, chàng nói rất đúng, vẫn là sinh con trai tương đối tốt.”

Phong Lam Cẩn tâm tình phức tạp vì một câu nói của nàng tan thành mây khói, cúi đầu cười ra tiếng.

Hai người thực không ngủ được, giờ Tý năm khắc liền từ trên giường đứng dậy. Phong Lam Cẩn giúp Vân Khanh mặc áo nhỏ thân đối ám bạc thêu bạch mai, áo nhỏ cũng là thiết kế không eo, thập phần ấm áp cũng không lộ vẻ khệ nệ, lại mặc thêm một bộ áo lông thỏ ở ngoài, vì là ngày đại hôn của Phong Hân Duyệt, cho nên Phong Lam Cẩn suy nghĩ một chút lại mặc thêm cho nàng một món áo choàng đỏ thẫm sắc đầy vui mừng.


Màu sắc đỏ thẫm tôn lên nàng, khóe môi nàng hơi nhếch, sắc màu đỏ thẫm nổi bật lên khuôn mặt nàng như hoa đào, làn da như mỡ đông, thập phần nhu hòa xinh đẹp, bởi vì mang thai, kim sức ngân sức nàng đều ít đeo, tóc dài dùng tơ lụa vô cùng đơn giản buộc lại, càng hết sức phiêu dật.

Hai người kết bạn đi khuê phòng Phong Hân Duyệt.

Hai người bọn họ cũng không phải là người dậy sớm nhất, Mạc Ngôn cùng Phong Nhiễm Mặc cũng sớm đã dậy, hai người đâu vào đấy an bài nô tỳ người làm trong phủ chờ đến giờ đi chiêu đãi khách nhân.

Đám hỏi phủ thừa tướng cùng quý phủ Ngự sử đại phu, tân khách đến chúc mừng chỉ sợ sẽ đạp phá bậc cửa.

Phong Lam Cẩn chưa cùng Vân Khanh đi khuê phòng Phong Hân Duyệt, dù sao Phong Hân Duyệt là đại cô nương, cho dù hắn là ca ca cũng không nên tiến vào gian phòng của nàng.

Ngoài phòng nha hoàn người hầu đã sớm thức dậy, nhìn thấy Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh ra cửa, Tử Khâm lập tức liền đỡ Vân Khanh, Xuân Hoa cùng Lục Nhi mỉm cười vâng lời đi theo sau lưng Vân Khanh cùng Tử Khâm, Tử Y đứng ở cửa chính, nhìn thấy Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh ra cửa lập tức cúi mình hành lễ, trong lòng nàng biết mình là nha đầu lão phu nhân đưa tới, dù sao không phải là tâm phúc của Vân Khanh, cho nên tới bây giờ đều không ở trước mặt Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn xum xoe. Đàng hoàng giữ khuôn phép làm tốt chuyện tình thuộc bổn phận của mình.

Mà Tử Tình lại không giống, ngày đó Vân Khanh từ Vân gia trở về đối với nàng mặc dù sao có ý khác, nhưng là Lâm má má bên cạnh lão phu nhân nói cho nàng biết, sáng tối ám hiệu để cho nàng nguyên vốn có chút chết tâm liền bắt đầu hoạt lạc.

Mấy ngày gần đây, Lâm má má cho nàng một chút bạc riêng, nàng lập tức dùng bạc mua một chút xiêm y nhìn có thể diện lại không dễ làm người khác chú ý, nhưng cũng làm cho người khó có thể bỏ qua, trang bị dung nhan xinh đẹp của nàng, thật ra khiến một chút gã sai vặt cùng quản sự trong phủ lưu tâm.

Thấy Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh ra cửa, ánh mắt của nàng ở trên người Phong Lam Cẩn lóe lên, nhanh chóng khép mắt, sau đó không để lại dấu vết đến gần Phong Lam Cẩn.

“Tướng gia, để cho nô tỳ đỡ thiếu phu nhân đi!” Nói xong liền giơ tay tựa hồ như lơ đãng xẹt qua trên cánh tay hắn, đỡ cánh tay Vân Khanh.

Vân Khanh nhìn thấy cười lạnh không ngừng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui