Thừa Tướng Phu Nhân

Edit: Trảm Phong

Ra khỏi Giang Nam mới yên tĩnh trở lại.

Vân Khanh vẫn như cũ cùng Phong Lam Cẩn ngồi trong xe ngựa, ba nghìn binh sĩ chia làm hai nhóm một nhóm đi ở phía trước, một nhóm đi ở phía sau, xe ngựa Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh ở trung tiền phương (đầu giữa), mà mấy cỗ xe chở tù đi ở trung hậu phương (giữa cuối). Do bọn lính canh giữ.

Trên đường trở về không cần quá vội vàng, đoàn người chậm rãi từ từ so với thời điểm tới thoải mái hơn một chút.

Đây cũng là do Phong Lam Cẩn săn sóc Vân Khanh mang thai.

Nàng mang thai hơn hai tháng thế nhưng bụng đã bắt đầu nổi lên, cẩn thận vuốt ve đã có thể cảm nhận được bụng nổi lên, mỗi lần Vân Khanh vuốt ve bụng đều muốn xuất thần hồi lâu.

(TP: Mang thai 2 tháng đã thấy bụng, mọi người đoán Vân Khanh sinh mấy?)

Phong Lam Cẩn biết rõ nàng đang hoài niệm hài nhi kiếp trước.

Bất quá dù cho hành trình rất chậm, sắc mặt Vân Khanh vẫn tái nhợt như cũ, ngồi trong xe ngựa đều muốn nôn mửa, bất quá thật may là xe ngựa chế tạo tương đối khá, cũng tương đối dày, hiệu quả cách âm cũng không tệ lắm. Hơn nữa Vân Khanh tận lực đè nén, ngược lại không có người phát hiện trong xe ngựa khác thường.

Một ngày kia, Vân Khanh lại bắt đầu nôn mửa, Phong Lam Cẩn hạ lệnh ở trạm dịch dọc đường nghỉ ngơi một ngày.

“Không cần vì một mình ta làm trễ nãi hành trình.” Vân Khanh nửa nằm trong trạm dịch đơn sơ sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, mấy ngày bôn ba đường xá làm cho sắc mặt của nàng mất máu, ngay cả môi đều tái nhợt, nàng khoát khoát tay, “Mọi người đi trước đi, dọc theo con đường này áp tải nhiều hoàng kim như vậy, dừng ở chỗ này khẳng định không an toàn, dọc theo đường đi cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, kẻ hữu tâm khẳng định đem tâm tư đều đặt ở trên thân chàng, ai sẽ trông nom ta một ‘ trợ lý ‘ nho nhỏ.” Nàng cố làm ra vẻ nhẹ nhàng cười cười, “Cho nên chàng đi về trước đi, nếu như thực không yên tâm liền đem Thanh Loan cùng Mặc Huyền lưu lại cho ta, hai người bọn họ võ công cao như vậy, cũng đủ bảo vệ an toàn của ta.”

Sắc mặt Phong Lam Cẩn bất động, đem tay của nàng đặt ở trong chăn, càng đi về bắc khí trời lại càng lạnh, đầu ngón tay của nàng đều lạnh như băng, thay nàng dịch tốt góc chăn hắn mới khẽ mỉm cười, “Chuyện đều giải quyết nàng còn lo lắng cái gì, một ngày hành trình mà thôi, hỏng không được bao nhiêu chuyện.”

“Nhưng là…”

“Tốt lắm.” Hắn mỉm cười ngắt lời nàng, nhẹ vuốt mái tóc của nàng, sủng ái nói, “Nhiệm vụ của nàng bây giờ chính là an tâm dưỡng thai, những chuyện khác đều giao cho ta xử lý.”

“Chúng ta đem Triệu Tiền đưa về kinh, tin tức này khẳng định truyền tới trong lỗ tai Quân Ngạo, nhưng đã qua rất nhiều ngày sao còn không thấy có động tĩnh gì?”


Trong phòng có quang mang nhàn nhạt chiếu vào, Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn đem cửa sổ đóng lại, không để cho gió lạnh thổi vào, xoay người mới nhàn nhạt cười, trong con ngươi có tinh quang chớp lóe mà qua.

“Yên tâm, nhanh.”

Quân Ngạo không phải một người ngồi chờ chết, mỏ vàng và Triệu Tiền liên quan trọng đại, nếu không xử lý tốt đừng nói thái tử vị, chỉ sợ tính mạng cũng khó bảo toàn. Cho nên hắn tuyệt đối không thể nào không có động tĩnh.

Hôm nay bọn họ rời xa Giang Nam, trước không thôn xóm sau không nhà trọ, chỉ có một cái trạm dịch đơn giản trơ trọi, hắn cố ý chọn một cái nơi tốt cho Quân Ngạo, hắn dù cho biết có lừa gạt tối nay cũng nhất định sẽ đến.

Phong Lam Cẩn không thỉnh đại phu đến cho Vân Khanh, chỉ để cho tiểu nhị đưa tới thùng nước nóng đến tẩy đi một thân bụi bặm.

“Đông đông đông – – ”

Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.

Con ngươi trong nháy mắt trở nên cực kỳ sắc bén, Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn từ trong nhà đi ra mở cửa, thấy hai điếm tiểu nhị một thân áo xanh con ngươi hắn chợt lóe.

“Khách quan, nước ngài muốn đây.” Hai tiểu nhị không kiêu không nịnh, cung kính đứng ở cửa.

“Ừ.” Phong Lam Cẩn nhàn nhạt tránh ra để cho hai tên hỏa kế đem nước mang vào phòng, khẽ mỉm cười nói, “Làm phiền nhị vị.”

Đáy mắt hai người thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, lại che giấu rất tốt, cười nhạt một tiếng, “Khách quan nói đùa, đều là chúng ta nên làm.”

“Cũng sắp đến thời gian ăn trưa, còn muốn làm phiền hai vị buổi trưa đưa tới một chút canh suông cùng thức ăn.”

“Không phiền toái không phiền toái.” Hai người khoát khoát tay liền lui ra ngoài.

Phong Lam Cẩn trở về trong phòng đóng cửa lại, đôi mắt lạnh mà nhạt.


Vân Khanh tinh thần không tốt, Phong Lam Cẩn giúp nàng tắm rửa xong lại để cho nàng nằm ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt.

Đợi nàng lần nữa tỉnh lại đã là buổi trưa, điếm tiểu nhị đã sớm đem bữa trưa bưng tới, Phong Lam Cẩn nhìn cả bàn điển hình thức ăn phương Bắc con ngươi lại càng có thâm ý.

Thức ăn rất hợp khẩu vị, Vân Khanh dù cho khẩu vị không tốt cũng dùng nửa chén cơm cùng một ít canh suông.

“Chàng để cho bọn họ làm món ăn phương Bắc?” Vân Khanh dùng khăn tay lau lau khóe miệng, ngủ một giấc dậy sắc mặt hơi khôi phục một chút huyết sắc, “Ăn thật ngon.”

Phong Lam Cẩn lại cười thần bí mà thâm thúy.

“Ta không để cho bọn họ chuẩn bị những thứ này.”

Hửm? Vân Khanh kinh ngạc nhìn hắn, thấy khóe miệng của hắn mang theo một tia cười, nhưng đáy mắt lại một mảnh lạnh buốt. Nàng không khỏi thu liễm nụ cười, sắc mặt cũng nghiêm túc xuống.

Vừa muốn nói chuyện, Phong Lam Cẩn liền ra hiệu bằng mắt cho nàng. Trong lòng nàng trầm xuống, lấy ngón tay chấm nước trà ở trên bàn viết mấy chữ, lại dùng nghi hoặc ánh mắt nhìn hắn.

Phong Lam Cẩn khẳng định gật đầu.

Sắc mặt Vân Khanh lập tức cũng thay đổi. Cũng không phải trở nên khó coi, mà là mang theo một tia hào quang hưng phấn nhàn nhạt.

Phong Lam Cẩn chỉ có thể sủng ái cười cười.

Dùng khăn tay đem nước trên bàn lau sạch sẽ, Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn ra cửa nhìn Triệu Tiền một chút, Triệu Tiền bị an trí trong phòng chứa củi nho nhỏ đơn sơ, mặc dù nhốt ở trong phòng chứa củi, nhưng lại vẫn như cũ không có thả hắn ra, hắn một thân tù phục nhàn nhạt ngồi ở trong xe tù, đầu tóc rối bời.

Mà cùng hắn giam chung một chỗ là các tù nhân liên quan đến án mỏ vàng.


Ngoài phòng canh giữ hơn mười binh lính, nhìn Phong Lam Cẩn đến gần cung kính hành lễ vấn an.

Phong Lam Cẩn nhàn nhạt dặn dò vài câu liền trở về phòng.

Thời gian một ngày qua nói nhanh cũng nhanh nói chậm cũng chậm.

Đương Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn chờ đến lúc hoàng hôn tứ hợp hai người liếc mắt nhìn nhau, con mắt phức tạp.

Ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh có chút quỷ dị, tiếng côn trùng kêu vang đều nghe không được.

Có thanh phong nhàn nhạt thổi quét cây cối, tiếng vang dần dần truyền đến.

Tiếng gió tựa hồ cũng trở nên có chút thê lương.

Thân thể Phong Lam Cẩn dựa vào trên xe lăn bỗng dưng thẳng tắp.

Trong bóng tối, mơ hồ có âm thanh trầm đục truyền đến.

Con mắt Vân Khanh sắc bén. Phong Lam Cẩn trấn an cười cười với nàng, để cho Mặc Huyền cùng Thanh Loan thủ ở trong phòng bảo vệ an toàn của nàng, chính mình đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Trăng sáng cực đại treo trên đỉnh đầu.

Hào quang ngọn đèn trong trạm dịch trong trẻo mà hơi yếu, nhìn qua hết sức diêm dúa cùng quỷ dị, mơ hồ mang vài phần sát ý thị huyết.

Phong Lam Cẩn vỗ xe lăn liền phi thân đi vào trong sân, binh sĩ vốn thủ ở trong sân chẳng biết lúc nào đã không thấy tung tích, Phong Lam Cẩn lạnh lùng cười một tiếng.

“Quân Ngạo, ta không nghĩ tới ngươi sẽ đích thân đến đây.”

Trong bóng tối không khí tựa hồ cũng ngưng tụ.

Chỉ chốc lát sau có một đạo bóng người màu đen từ trong bóng tối lách mình ra. Thân hình hắn thon dài, con mắt ưng bén nhọn, dù cho che mặt cũng không khó phân biện một thân khí phách uy nghiêm.

Hắn từ trong bóng tối lách mình ra, sau lưng liền có vô số hắc y nhân từ phía sau hắn đi ra.


“Phong Lam Cẩn, ta cũng không nghĩ tới một lần nạn châu chấu thế nhưng để cho ngươi phát hiện manh mối.”

“Nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm.” Thần sắc Phong Lam Cẩn nhàn nhạt, như là hoàn toàn không có phát hiện hắn dần dần bị bao vây.

“Phong Lam Cẩn, ngươi có biết bản cung kỳ thật rất bội phục ngươi hay không.” Quân Ngạo cười nhạt một tiếng, mạnh mẽ thoát đi khăn đen che mặt trên mặt, tư thái cuồng ngạo, mày rậm nồng đậm đen như mực bay xéo có sát khí tụ tập, “Cho tới nay, ngươi luôn là người xuất sắc nhất trong kinh thành, ngay cả phụ thân ngươi là thiên tài cũng không bằng. Thiếu niên thừa tướng, thân phận tôn quý, làm việc tiêu sái lưu loát dứt khoát, có đôi khi ngay cả bản cung đều hâm mộ ngươi!”

“Phải không?” Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, chẳng nói đúng sai.

“Thanh danh quyền lợi bản cung mong muốn ngươi đều không tốn sức chút nào đã có được. Hơn nữa bày ra bộ dạng khịt mũi coi thường chẳng thèm ngó tới, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng ngươi mây trôi nước chảy cái gì đều không thèm để ý, bản cung liền hận không thể xé rách mặt nạ dối trá trên mặt ngươi!” Quân Ngạo mặt mày đông lạnh, rõ ràng là lời nói tức giận ở trong miệng của hắn lại hết sức lãnh đạm, hắn đứng chắp tay, “Không phải là bản cung không có lòng dung người, nếu ngươi cùng ta một lòng, bản cung nhất định đối với ngươi lễ ngộ có thêm. Nhưng bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu lần bản cung lôi kéo đều bị ngươi không để lại dấu vết thoái thác, cho nên bản cung biết rõ, triều đình này, có bản cung sẽ không có ngươi, có ngươi sẽ không có bản cung!”

“A?”

“Phong Lam Cẩn, bản cung cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, đem thư tín lấy được từ chỗ Triệu Tiền đều giao cho bản cung.” Bộ dạng hắn đông lạnh, sống lưng thẳng tắp, “Nếu làm vậy, mọi chuyện dĩ vãng bản cung cũng có thể không cùng ngươi so đo. Ta còn có thể đáp ứng ngươi, nếu ngươi cùng bản cung đứng cùng một cái chiến tuyến, bản cung có thể bảo vệ Phong gia đời đời phú quý bình an.”

“Đáng tiếc bản tướng lại không thể tin được điện hạ bảo đảm.” Phong Lam Cẩn khoan thai từ trong lòng móc ra thư tín màu vàng sáng, nhìn Quân Ngạo sắc mặt không thay đổi, con ngươi lại căng thẳng, hắn đắm chìm trong ánh trăng thanh lãnh vui vẻ nhẹ nhàng chậm chạp.”Dùng hiểu biết của bản tướng đối với điện hạ, nếu điện hạ ngồi trên cái vị trí kia, chỉ sợ người thứ nhất không tha cho chính là Phong gia ta.” Hắn giơ lên thư tín màu vàng sáng trong tay, lần nữa chậm rãi cười một tiếng, “A, đúng rồi, chỉ sợ còn có Tống Tử Tinh, còn có Phương Ẩn cùng Toàn Phúc, chỉ sợ điện hạ leo lên cái vị trí kia, bọn họ cũng sẽ vô ý thức không có bất kỳ dấu hiệu nào ‘ phát sinh vấn đề ‘ đi!”

“Ha ha!”

Quân Ngạo bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười to, cười đến lồng ngực đều chấn động, Phong Lam Cẩn nhàn nhạt nhìn hắn, khóe môi vui vẻ không thay đổi, rốt cục chốc lát sau Quân Ngạo thu liễm tiếng cười mới sảng lãng nói, “Không nghĩ tới hiểu rõ bản cung nhất dĩ nhiên là Phong thừa tướng.”

“Không dám không dám!” Phong Lam Cẩn khiêm nhượng.

“Phong Lam Cẩn!” Quân Ngạo mặt mày đông lạnh xuống, “Sự tình hôm nay ngươi đã đã biết được, liền biết ta nên làm như thế nào.”

“Điện hạ không phải trước khi đến đây đã định sẽ giết người diệt khẩu sao?”

“Bản cung biết rõ tướng gia nhất định có chuẩn bị, nhưng người trong tay bản cung cũng đều không phải là ngồi không. Bản cung kính ngươi là một hán tử, cho nên tướng gia có thể yên tâm, việc hôm nay ngoại trừ người Phong gia đã biết được, bản cung sẽ không dính dấp đến người kinh thành.”

“Vậy muốn bản tướng đa tạ hảo ý của điện hạ sao?” Mi tâm Phong Lam Cẩn hơi lạnh.

Quân Ngạo cũng đã lui một bước, phía sau hắn hắc y nhân lập tức lách mình lên trước, ngay khi nói chuyện Phong Lam Cẩn đã bị hắc y nhân tầng tầng bao vây lại, sắc mặt Quân Ngạo lạnh lẽo, ống tay áo vung lên, “Giết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui