Edit: Trảm Phong
Cùng ngày, thời điểm dùng đồ ăn sáng Vân Khanh đem Tử Khâm nâng lên nhất đẳng nha hoàn, để cho nàng hầu hạ dùng thiện, Tử Khâm còn trẻ cẩn thận rất hợp tâm ý nàng, mặc dù là đại phu nhân đưa tới, tương lai đề điểm một hai, chắc hẳn cũng sẽ không ra chuyện.
Dùng xong đồ ăn sáng, đem Tử Khâm cùng Ngân Tâm sắc mặt không tốt lắm đi ra ngoài, Vân Khanh nói với Chu má má, “Chu má má, ngươi đi giúp ta tra lai lịch Tử Khâm một chút.”
“Tiểu thư là nghĩ trọng dụng Tử Khâm?” Chu má má nghe vậy liền hiểu dự định của Vân Khanh, mi tâm bà hơi nhíu, chậm rãi nói, “Tử Khâm làm việc rất chững chạc hào phóng, nhưng là nàng dù sao cũng là đại phu nhân đưa tới, có thể để cho đại phu nhân lựa ra phóng vào trong viện, chỉ sợ… Chỉ sợ không thể dùng a.”
Vân Khanh chính là biết rõ đạo lý này mới để cho Chu má má tra lai lịch Tử Khâm, nàng cười nói, “Má không cần lo lắng, trước tạm xem lai lịch nàng ra sao đi, nếu là có thể dùng liền dùng, không thể dùng liền tìm cách tìm thêm người tốt hơn.”
Chu má má nghe vậy nhẹ gật đầu.
Dặn dò xong chuyện tốt Vân Khanh liền dẫn Tử Khâm đi chỗ lão phu nhân thỉnh an, vừa mới tiến viện tử liền nghe đến bên trong truyền ra âm thanh cười nói rộn rã. Mâu quang Vân Khanh chợt lạnh, khóe môi vui vẻ lại càng rõ ràng, xách theo bước chân đoan trang, nàng vững vàng vào phòng trong. Trong phòng lão phu nhân một thân y phục đoan trang hào phóng, đang ngồi ở trên chủ tọa, bên cạnh bà là Vân Vận cười vui vẻ.
Vân Vận vẫn như cũ là một thân váy dài trắng thuần thêu đồ án hoa mai hình thức mờ ảo, đỉnh đầu vấn một cái búi tóc nho nhỏ, sợi tóc xõa sau lưng, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, uyển như tiên tử.
Ngồi dưới là đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân cùng Tứ phu nhân sắc mặt mỉm cười.
Chứng kiến Vân Khanh đến, đôi mắt đẹp mênh mông của Vân Vận chợt lóe, nàng đứng dậy mừng rỡ cười cùng Vân Khanh chào hỏi.
“Tỷ tỷ cũng tới.” Chứng kiến Tử Khâm sau lưng Vân Khanh, trong mắt nàng xẹt qua một nụ cười.
“Muội muội mỗi ngày đều vội tới thỉnh an tổ mẫu, tỷ tỷ tự nhiên không thể rơi ở phía sau.” Vân Khanh cười thi lễ, “Tổ mẫu mạnh khỏe.”
Lão phu nhân cười đến con mắt cong cong, ngay cả nếp nhăn nghiêm túc trên mặt tựa hồ cũng hiền lành rất nhiều, Vân Khanh dĩ vãng tính tình quái gở, cũng sẽ không như nàng đi vấn an tổ mẫu cùng đại phu nhân, không có nghĩ rằng hôm nay thế nhưng đến đây, nàng cười nói, “Tốt tốt tốt, mau ngồi xuống đi.”
Lâm má má sau lưng lão phu nhân cười để cho tiểu nha hoàn thêm một chỗ ngồi cho Vân Khanh, cười nói, “Đại tiểu thư, lão phu nhân vừa rồi vẫn còn nhắc tới người đây, xảo hợp, người đã tới rồi đây.”
Lâm má má là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, đi theo lão phu nhân đã mấy thập niên, ở trong phủ ngay cả đại phu nhân cũng không dám dễ dàng đắc tội bà, bất quá bà mặc dù thân phận rất cao, lại không kéo bè kết phái ở trong phủ, chỉ hiểu lòng Cố lão phu nhân. Bà ngày thường rất biết làm người, chưa bao giờ sẽ đội trên đạp dưới. Dù là tại thời điểm Vân Khanh không được sủng ái, bà nhìn thấy Vân Khanh cũng sẽ cung kính hô một tiếng đại tiểu thư.
Nghe được Lâm má má nói như vậy, Vân Khanh khẽ mỉm cười, “Làm phiền tổ mẫu cùng má nhớ thương là Khanh nhi không phải. Trước kia Khanh nhi không hiểu chuyện, tính tình cũng quái dị vô cùng…” Vân Khanh mang theo áy náy thi lễ với cả đám trong phòng nói, “Những năm gần đây, đa tạ tổ mẫu, mẫu thân cùng các vị thím bao dung, chưa từng trách cứ Khanh nhi.”
Đại phu nhân cười nói, “Đều là người một nhà nào có trách cứ này nọ.”
Nghe vậy, Tứ phu nhân liền cười lạnh một tiếng, “Nghe đại tẩu nói lời này, người không biết còn tưởng rằng đại tẩu coi trọng Khanh nhi cái đại tiểu thư này cỡ nào đây, trong phủ này ai không biết đại tẩu đối với mấy người không phải là ruột thịt vô cùng hà khắc.” Chứng kiến đại phu nhân biến sắc Tứ phu nhân cười khẩy nói, “Đại tẩu cần gì làm ra vẻ mặt như vậy, làm liền làm thừa nhận là được, giả vờ giả nhân giả nghĩa như vậy, thật sự là làm cho người buồn nôn.”
Lão phu nhân như là không có nghe được, vẫn như cũ cùng Vân Vận nhỏ giọng nói chuyện.
Vân Khanh mỉm cười uống một hớp nước trà, cười nhìn xem đại phu nhân cùng Tứ phu nhân đấu pháp, Tứ phu nhân là con dâu lão phu nhân coi trọng nhất, Tứ lão gia trước kia là tướng quân, về sau trong một lần chiến tranh mất đi tính mạng, lúc ấy Tứ phu nhân mới vừa vặn có thai, nghe tin tức Tứ lão gia qua đời nàng quá độ bi thương mà khó sinh, nhưng cũng sinh hạ một đứa con.
Đứa bé này là một con trai lớn con vợ cả duy nhất hiện nay trong Vân phủ, Đại thiếu gia – – Vân Tranh.
Vân Tranh mồ côi từ trong bụng mẹ, bốn phòng chỉ có một đứa con, sau khi Tứ lão gia qua đời Tứ phu nhân liền đem tiểu thiếp trong phủ phát ra, một lòng giáo dục con trai, mà Vân Tranh cũng không có làm cho Tứ phu nhân thất vọng, mặc dù hôm nay mới mười hai tuổi lại tinh thông mọi thứ thi từ ca phú, khó được chính là không kiêu không nóng, rất được lão phu nhân yêu thích.
Lão phu nhân đối với nàng dâu này dù sao có chút áy náy, ngày thường cũng nhiều trông nom, hơn nữa do Vân Tranh, lão phu nhân đối với hành vi của Tứ phu nhân cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đại phu nhân nghe vậy lại thản nhiên nói, “Tứ đệ muội, lời này của ngươi nói không đúng, trong phủ người nào không biết ta đối với Khanh nhi coi như chính mình sinh, chẳng những để cho nàng chuyển vào Du Nhiên viện lại cho nàng nha hoàn bà tử, đây chính là đãi ngộ ngay cả Vận nhi cũng không có.”
“Hừ!” Tứ phu nhân cũng không căng mãi, bà hừ lạnh một tiếng, “Ta hôm qua còn gặp được Tam tiểu thư đây, mọi người đúng là không biết a, Tam tiểu thư cũng đã mười ba tuổi, nhưng là ngay cả xiêm y hình thức cũng không có, một thân quần vải không nói, tay áo cùng làn váy còn thiếu. Trong phủ chúng ta hàng năm các tiểu thư đều cần phải có xiêm y xuân hạ thu đông không biết bao nhiêu kiện, như thế nào còn có thể để cho Tam tiểu thư mặc xiêm y không hợp như vậy? Đại bá trước đó vài ngày đã thông báo đại tẩu, nói là để cho đại tẩu đối xử tử tế thứ nữ, nhưng là đại tẩu là làm thế nào? Tam tiểu thư dầu gì cũng là thiên kim thượng thư phủ ta, mặc dù là thứ xuất đi, cần phải có gì chúng ta cũng không thể khắc nghiệt người ta, nếu không ngày nào đó quý phủ nếu có quý nhân nào thấy được, chỉ sợ sẽ nói Vân phủ chúng ta ngược đãi thứ nữ đây.”
Tứ phu nhân xem như thăm dò tính tình lão phu nhân, lão phu nhân quan tâm nhất chính là danh dự quý phủ, cho nên bà ta liền cầm lấy chuyện này nói chuyện.
Nhị phu nhân tam phu nhân tự nhiên uống trà, chỉ là mâu quang khẽ dời, nhìn xem sắc mặt lão phu nhân.
Vân Khanh cười dùng dư quang khóe mắt liếc nhanh nhìn lão phu nhân, chứng kiến bà ta khóe môi mỉm cười cùng Vân Vận nói chuyện như cũ, nhưng là đáy mắt lại tối đi.
Tam tiểu thư Vân Lam là nữ nhi Ngũ di nương, Ngũ di nương là cô gái thanh lâu về sau bị phụ thân chuộc thân ra, không kỵ lão phu nhân cùng đại phu nhân cứng rắn phản đối nạp vào trong phủ, những năm gần đây mặc dù nói không được vinh sủng không ngừng, nhưng là ngẫu nhiên tiến vào trong phòng nàng mấy lần, bởi vậy đại phu nhân liền ghi hận, ngay sau đó đối với Tam tiểu thư cũng khắc nghiệt.
Vân Khanh giống như là lơ đãng đột nhiên kinh hô một tiếng, “Ai nha!”
Tứ phu nhân theo bản năng hỏi, “Đại tiểu thư làm sao vậy?”
Vân Khanh vỗ đầu một cái, “Nói đến khách quý Khanh nhi thiếu chút nữa đã quên rồi, thái tử điện hạ hôm kia còn nói hai ngày này muốn đến trong phủ đây.”
Sắc mặt lão phu nhân rốt cục hoàn toàn tối xuống…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...