Thừa Tướng Phu Nhân

Edit: Trảm Phong

Vân Khanh trở lại Thanh Trúc viên cầm lấy một quyển sách yên lặng xem, cả người nàng đều đắm chìm trong sách vở, đến khi cảm giác được mí mắt có chua xót mới để quyển sách xuống day day khóe mắt.

Cảm giác trong nhà có chút âm u, Vân Khanh có chút mệt mỏi hỏi. Con mắt chua xót làm cho nàng khẽ nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau mở ra đã khôi phục thanh minh.

“Giờ gì?”

“Tiểu thư, đã giờ Dậu.”

Giờ Dậu? Vậy là Phong Lam Cẩn đã cùng công công còn có tiểu thúc ở thư phòng nghị đàm đã sắp ba canh giờ. (công công: cha chồng)

“Tướng gia đã từng trở lại sao?”

“Không có.” Tử Khâm xốc rèm nhìn ra phía ngoài, “Bất quá nô tỳ vừa rồi đã cho người đi thư phòng hỏi tướng gia có muốn trở lại dùng bữa tối hay không.”

Vân Khanh để quyển sách trên tay xuống, từ trên ghế đệm đứng dậy, nàng thay đổi xiêm y thoải mái, sắc mặt có lo lắng không che dấu được, đến tột cùng là chuyện gì làm cho Phong Lam Cẩn cùng công công thương nghị gần ba canh giờ đây?

Là nạn châu chấu phía nam sao? Chẳng lẽ nạn châu chấu so với Phong Lam Cẩn nói còn nghiêm trọng hơn nhiều?

“Bảo phòng bếp đem thức ăn đều hâm nóng.”

“Cũng đã phân phó xuống.” Kể từ sau một hồi mưa thu khí trời liền dần dần chuyển lạnh, khí trời như vậy, ăn đồ lạnh đã không còn thực dụng, trọng yếu hơn là Phong Lam Cẩn vẫn luôn dùng tình huống “Thể yếu nhiều bệnh” đến lừa người, cho nên không thể để cho người bắt được cái chuôi, hoặc là nói không thể để cho hoàng thất bắt được cái chuôi. Phong Lam Cẩn thân thể yếu đuối chính là điều Khánh Viễn Đế dựa vào, nếu có một ngày hắn phát hiện thân thể Phong Lam Cẩn đã vượt ra khỏi hắn khống chế, hắn sẽ chỉ càng thêm kiêng kỵ Phong Lam Cẩn.

Đang nói, ngoài phòng đã truyền đến âm thanh xe lăn ma sát mặt đất quen thuộc.


Vân Khanh vội vàng đứng dậy nghênh đón, đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn vào nội thất, Phong Lam Cẩn biết rõ Vân Khanh có chuyện hỏi hắn liền vẫy lui đám người Mặc Huyền cùng Tử Khâm. Nhìn vẻ mặt Vân Khanh sầu lo, Phong Lam Cẩn mỉm cười, một tay xoa lên mi tâm nàng, cười nói, “Lông mày đều nhanh nhăn thành một con sâu lông.”

“Phong Lam Cẩn.” Vân Khanh trịnh trọng nhìn hắn, “Chuyện tình nạn châu chấu đến tột cùng là thế nào, nghiêm trọng đến trình độ nào?”

Phong Lam Cẩn cười khổ, “Cũng biết không thể gạt được nàng. Nguyên là dự định hôm nay sẽ nói rõ với nàng, miễn cho nàng lo lắng.”

“Nói rõ một chút.”

“Nạn châu chấu xác thực rất nghiêm trọng, một vùng Giang Nam đã có nhiều huyện thị chịu ảnh hưởng, hơn nữa… Hơn nữa nạn châu chấu còn có xu thế tiếp tục khuếch tán, hôm nay lâm triều cùng bệ hạ nghị sự, chúng đại thần mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, nhưng không có một ai có thể xuất ra phương án hành động thiết thực nhằm vào nạn châu chấu, bệ hạ vì thế giận dữ, giận dữ mắng mỏ một vài đại thần. Hiện tại Giang Nam lòng người bàng hoàng, mỗi ngày hộ hộ đóng cửa không ra, địa phương nghiêm trọng châu chấu cũng đã đem lúa nước cắn nuốt sạch sẽ, hôm nay ở Giang Nam gạo mì lương dầu cũng bắt đầu tăng giá vài lần, có vài người trong nhà không có tồn lương lại mua không nổi lương thực, đã có ví dụ chết đói…”

“Khánh Viễn Đế nói như thế nào?”

Phong Lam Cẩn trầm ngâm, cân nhắc dùng từ một chút mới chậm rãi nói, “Bệ hạ có ý phái trọng thần trong triều đi trấn an dân tâm, thuận tiện nghĩ biện pháp giải quyết nạn châu chấu lần này, còn có trọng yếu nhất là cứu nạn thiên tai.”

Vân Khanh trầm mặc.

Không cần phải nói, nhất định là không có người nào nguyện ý lĩnh mệnh đi trước, không nói đến không có phương án trị châu chấu, cho dù có phương án nhưng phí sức lại chẳng có kết quả tốt, một cái chuyện tình làm không tốt còn có thể sẽ vứt bỏ tính mạng thân gia tuyệt đối sẽ không có người nhận lệnh.

Quan viên phái đi chức vị không thể quá nhỏ, nếu không không đạt được hiệu quả trấn an dân tâm, đại thần nhất nhị phẩm phần lớn đều là lão bánh quẩy, ai nguyện ý đi xa ngàn dặm ngăn lại chuyện này? Làm xong còn tốt, nếu làm không được vậy có thể khó giữ được khí tiết tuổi già. (lão bánh quẩy: chỉ những kẻ mưu mô, cong cong quẹo quẹo)

Cứu nạn thiên tai phải cân bằng các phương diện quan hệ nhiều lắm, một chút không ổn, vạn nhất nạn dân hợp nhau tấn công coi như là binh đội Giang Nam điều qua cũng trốn không thoát cái chết.

“… Trong triều không có đại thần nguyện ý lĩnh mệnh đi cứu…” Phong Lam Cẩn chau mày, đáy mắt có thần sắc giận dữ chợt lóe lên, “Những trọng thần này trong triều, ngày thường mỗi người đều ôm bổng lộc triều đình, trong nhà đều là ruộng tốt nhà cao bệ hạ ban thuởng, hôm nay dân chúng cần bọn họ, nguyên một đám lại làm rùa đen rút đầu, quả thực làm người ta thấy trơ trẽn!”

Vân Khanh nghe được giật mình.


Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Lam Cẩn, “Chàng nhận lệnh rồi?”

Mâu quang Phong Lam Cẩn chợt lóe, không nói gì.

Vân Khanh liền biết mình đã đoán đúng. Nàng không biết rõ mình nên nói cái gì cho phải, một cái triều đình to như vậy, hôm nay giúp nạn thiên tai lại muốn thừa tướng một quốc gia tự mình đi trước… Mặt mày Vân Khanh lạnh xuống, “Khánh Viễn Đế nói thế nào?” Nếu Khánh Viễn Đế cũng đồng ý để cho Phong Lam Cẩn đi giúp nạn thiên tai mà nói… Vân Khanh không dám nghĩ trên đường Phong Lam Cẩn sẽ gặp phải cái gì, lại sẽ có ai sẽ từ chuyện này động tay chân cố gắng trừ đi hắn.

“Bệ hạ đang suy nghĩ.” Phong Lam Cẩn châm chọc cười một tiếng, hai đầu lông mày có vài phần thần thái không kềm chế được, hắn dựa ở xe lăn sau người, giễu cợt nói, “Theo ta thấy, hắn cân nhắc cũng liền trong hôm nay ngày mai, hai ngày này ta cần phải xuất phát, Khanh nhi… Chuyện lần này xin lỗi không có thương lượng với nàng, chỉ là sự tình trọng đại, ta có thể bất chấp Khánh Viễn Đế, bất chấp cơ nghiệp triều đình, lại không thể bất chấp dân chúng…” Phong Lam Cẩn nhăn mi, “Dân chúng yêu cầu kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm cái gì cũng có thể nhẫn, những năm gần đây ta có thể ngồi vững vàng ở vị trí thừa tướng này cũng không thiếu được danh vọng dân gian cùng dân chúng ủng hộ, ta hi vọng, nàng có thể hiểu được.”

Nàng đương nhiên có thể hiểu được!

Nhưng là hiểu thì hiểu lại không thể chịu được vai trò Khánh Viễn Đế trong chuyện này.

Trong lòng của nàng ức chế không được khủng hoảng, gắt gao bắt lấy vạt áo Phong Lam Cẩn, ánh mắt kiên nghị nhìn hắn, “Ta muốn đi theo chàng!”

“Không được!” Câu trả lời của hắn sang sảng hữu lực thập phần tuyệt nhiên.

“Ta kiên trì!” Ánh mắt nàng không chút nào buông tha. “Chàng vì cái gì không để cho ta theo cùng? Ta sẽ không trở thành gánh nặng của chàng, ta đã từng gặp qua chuyện tình không sai biệt lắm, cũng không giống tiểu thư khuê các bình thường không hiểu chính sự. Phong Lam Cẩn, ta có thể giúp chàng.” Vân Khanh ngồi ở bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn thẳng hắn, “Chàng quả quyết không cho ta đi theo như vậy, có phải còn có chuyện khác hay không?”

Phong Lam Cẩn không trả lời thẳng, chỉ thản nhiên nói, “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Lại tránh được tầm mắt Vân Khanh nóng rực.

Vì vậy Vân Khanh không an tâm. Sống lưng nàng thẳng tắp, đoán xu thế phát triển của chuyện.

Phong Lam Cẩn kiên quyết không để cho nàng đi theo như vậy, tất nhiên là sẽ gặp nguy hiểm, mà có thể tạo thành uy hiếp cho hắn có mấy người? Đếm tới đếm lui bất quá là mấy vị trong nội cung kia thôi. Thời điểm xuất hành Khánh Viễn Đế nhất định sẽ không phái người đánh chặn đường hắn, lão ta còn trông cậy vào Phong Lam Cẩn có thể thay lão bình định cục diện Giang Nam, nhưng là đường về? Không nói đến hắn có thể thành công kềm chế tình hình tai nạn hay không, lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn thành công thì đã sao? Đi theo hắn tới giúp nạn thiên tai tất nhiên là tâm phúc của Khánh Viễn Đế, trên đường về nếu những người kia tìm cách đối phó hắn, một mình hắn ngay cả người trợ giúp cũng không có. Cho dù hắn an trí tốt hướng đi cũng tất tránh không thoát nguy hiểm nặng nề, Vân Khanh không dám tưởng tượng, vạn nhất…


Sợ đúng là cái vạn nhất kia!

Vạn nhất hắn bị ám toán thành công, hoặc là bại lộ chân của mình căn bản không bệnh tật, đến lúc đó Khánh Viễn Đế nhất định sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, gắn cho hắn một cái tội danh khi quân phạm thượng… Kia là tử tội!

Cho nên…

“Ta nhất định phải đi!” Vân Khanh nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn, ánh mắt không có một tia nhượng bộ, kiên định giống như bàn thạch, nàng nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn không tiếng động phản đối, kiên trì nói, “Chàng có thể không mang theo ta, nhưng lại không thể hạn chế tự do của ta, cùng lắm thì chàng chân trước xuất phát. Ta chân sau một mình len lén chạy ra.”

“Khanh nhi…”

“Hãy bớt nói nhảm đi!” Vân Khanh trợn mắt nhìn, “Chàng đến tột cùng có đồng ý hay không?”

Phong Lam Cẩn cười khổ, hắn còn có thể nói “Không” sao? Để cho nàng một mình len lén chuồn ra ngoài không phải là nguy hiểm hơn sao?! Nàng một cô gái yếu đuối dù có chút võ nghệ bàng thân, nhưng là từ kinh thành đến Giang Nam đường xá xa xôi, nàng lại xinh đẹp như vậy, một cô gái tuổi còn trẻ xinh đẹp đi một mình… Hắn cũng không dám nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì.

Hắn làm ra giãy giụa cuối cùng, “Ta sẽ cho người một tấc cũng không rời trông coi nàng, không cho nàng bước ra phủ đệ một bước.”

“Chàng muốn giam cầm ta…” Sắc mặt Vân Khanh thảm trắng như tờ giấy, thanh âm nàng thấp cơ hồ nghe không được, không thể đè nén nhớ tới một ít đoạn chuyện cũ nàng ngay cả nhớ lại cũng không dám.

Lãnh cung hôn ám ẩm ướt, gián chuột đầy đất, tiếng động lá cây thưa thớt, ánh trăng thảm đạm thê lãnh…

“Khanh nhi!” Phong Lam Cẩn nhìn ra không thích hợp, đáy mắt thoáng hiện lên một vẻ bối rối, hắn đẩy xe lăn tiến lên, đã thấy nàng hoảng sợ lui về sau hai bước, hắn chỉ có thể dừng lại, cuống quít giải thích, “Ta không có ý tứ kia, chỉ là lần này đi Giang Nam một chuyến tất sẽ phong ba không ngừng, nếu nàng đi theo chịu khổ vất vả không nói, dọc theo đường đi khẳng định nguy hiểm không ngừng.” Hắn sao có thể để cho nàng lâm vào nguy hiểm.

Bất quá trước mắt Vân Khanh khiến cho hắn lo lắng, hắn chỉ muốn cho người trông coi nàng mà thôi, nhưng vì sao nàng liền nghĩ đến giam cầm, hắn khống chế không nổi ý nghĩ của mình, chẳng lẽ nàng từng bị người giam cầm?!

Con ngươi Phong Lam Cẩn nhất thời liền lạnh xuống.

Vân Khanh nghe được giải thích bình tĩnh trở lại, thân thể nàng mềm nhũn liền ngồi ở trên giường êm phía sau, cả người giống như là từ trong nước mới vớt ra, toàn thân đều ướt thấu, nàng dựa ở trên giường nệm tựa hồ có chút mệt mỏi dùng cánh tay che mắt.


Phong Lam Cẩn chứng kiến môi của nàng mân lại, hắn cũng có thể tưởng tượng đến thời khắc này nét mặt của nàng, nụ cười kia hẳn tương đối khổ sở đi… Hắn không khỏi oán hận chính mình vì sao không có trí nhớ của kiếp trước, một đời kia của nàng với hắn mà nói là trống rỗng, dù là hắn hôm nay tại cố gắng như thế nào cũng không cách nào xua tan hắc ám trước kia.

Chờ qua nửa khắc đồng hồ, Vân Khanh mới bình tâm, nàng chậm rãi buông cánh tay xuống nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt không thể che hết sầu lo, cười khổ nói, “Thực xin lỗi…” Mới vừa rồi là nàng thất thố, biết rất rõ ràng Phong Lam Cẩn là vì tốt cho nàng, hắc ám từng trải qua cũng không phải dễ dàng liền biến mất như vậy. So với trước kia đã khá hơn nhiều, trước nàng thậm chí chỉ cần nghĩ đến một chút liền không nhịn được hỏng mất.

Nhớ lại thống khổ như vậy cùng người khác không liên quan, chẳng qua là ấn tượng lưu lại quá sâu khắc, ngay lúc đó nàng oán hận cũng quá nồng nặc, hiện giờ ngay cả đụng vào cũng không dám.

Lúc này nhớ lại thậm chí có thể sẽ theo nàng cả đời.

Cho dù Quân Ngạo cùng tất cả những người kiếp trước tổn thương nàng chết đi, cũng sẽ không thể nào biến mất.

“Chúng ta là phu thê, nói xin lỗi cái gì.” Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, phảng phất sầu lo trên mặt vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện, trong cười nhạt biến mất không thấy gì nữa. Người như hắn sớm đã hiểu che giấu tâm tình của mình, càng là chuyện khó có thể khống chế lại càng muốn bảo trì bình tĩnh tỉnh táo, có được đầu óc thanh tỉnh mới có năng lực trả thù.

Hai người rũ mày cũng mất hào hứng nói chuyện.

Nhàn nhạt dùng xong bữa tối, Vân Khanh lúc này mới nghe được Tử Khâm nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay trong sân Phương Du, nghe thấy cho tới bây giờ Tiền Nhu sinh tử chưa biết nàng hơi sững sờ, lập tức hỏi thăm Tử Khâm vài câu.

“Ngươi nói thời điểm mấy thô sử bà tử hành hình dùng là trượng năm mươi cân?”

“Đúng vậy, nô tỳ đã nghe rõ, là Tiền Nhu dám đắc tội tất cả bà tử trong phòng, còn tuyên bố ngày khác trở lại hoàng cung sẽ làm cho những bà tử kia chết không có chỗ chôn, cho nên nô tỳ suy đoán những bà tử kia sợ hãi Tiền Nhu một ngày kia thật sự trở về hoàng cung, cho nên mới hạ sát thủ đối với nàng.” Tử Khâm lắc đầu hừ lạnh, “Cũng là Tiền Nhu người này làm việc không để lại đường rút lui, nếu không nhìn nàng là người bên cạnh Hiền phi nương nương ra ngoài cũng sẽ không đối xử với nàng như thế.”

Vân Khanh không cho là đúng, “Nuông chiều đã quen mà thôi.”

Đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, Phong Lam Cẩn có lòng cùng Vân Khanh trò chuyện, chờ nha đầu trải tốt giường, rửa mặt nửa nằm ở trên giường, hắn thổi đèn nhìn mặt Vân Khanh ẩn trong bóng đêm mới mở miệng, “Hôm nay lúc ta nhận lệnh, Quân Ly cũng nhận lệnh.”

Trong ánh mắt Vân Khanh là kinh ngạc dấu không được.

Phong Lam Cẩn nhìn Vân Khanh đối với cái đề tài này cảm thấy hứng thú, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.

Mâu quang hắn trầm trầm, nghĩ tới hôm nay lâm triều Khánh Viễn Đế giận dữ mắng mỏ cùng đáy mắt nhàn nhạt chán ghét, thở dài một tiếng nói, “Bất quá Khánh Viễn Đế liền phản đối tại chỗ, hơn nữa trách cứ hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui