Edit: Trảm Phong
Gặp mặt, Vân Khanh cũng có chút không thể chờ đợi được mời Vô Duyên đại sư vào trong lương đình giữa trúc viên, rót nước trà cho Vô Duyên, nhìn thấy hắn một thân trường bào nguyệt bạch sắc, khóe miệng nàng kéo kéo.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một hòa thượng dám không mặc tăng phục. Hết lần này tới lần khác Vô Duyên lại là một bộ dáng tình ngay lý thẳng.
Vân Khanh đang định mở miệng cùng Vô Duyên nói chuyện nàng hôn mê, Tử Khâm lại chậm rãi đi tới, Vân Khanh vừa rồi đã phân phó không có chuyện trọng yếu không nên quấy rầy nàng, lúc này nhìn thấy Tử Khâm, lập tức hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Tử Khâm cau mày nói, “Là Phương di nương đến đây, nàng nói nghe nói tiểu thư tỉnh lại cố ý tới thăm.”
“Thăm?” Phương Du sẽ tới thăm nàng?! Nàng ta còn ước gì nàng vĩnh viễn không cần phải tỉnh lại mới tốt đi. Bất quá Phương Du cũng không phải là kẻ dễ đối phó, nhớ tới cảnh tượng hai ngày trước Hiền phi thiết yến, con ngươi Vân Khanh khẽ run lên.
“Đúng vậy, nô tỳ nhìn di nương còn mang theo một chút dược liệu.” Tử Khâm nghiêng đầu nói, “Tiểu thư, trong lúc người hôn mê, Phương di nương đã từng tới thăm người vài lần, bất quá đã cho nô tỳ đuổi rồi, ngày hôm nay nghe nói người tỉnh táo lại, nhất định là sẽ không chịu để yên, tiểu thư có muốn gặp nàng một lần hay không?”
Vân Khanh trầm ngâm một lát, “Bảo nàng sau này lại đến, ta hiện tại có khách nhân không tiện gặp nàng.”
“Nô tỳ đi bẩm di nương.”
“Đi đi.”
Vô Duyên đại sư nâng chung trà lên cười vui vẻ, “Nói đi, sao lại vội vã cho nha đầu đi tìm ta, có phải gặp được chuyện gì hay không?”
Vân Khanh sửa sang lại một chút tìm từ, đem chuyện nàng hôn mê gặp phải cùng Vô Duyên đại sư nói một lần.
“Không nghĩ tới chấp niệm của nàng còn rất sâu.”
Vân Khanh hơi sững sờ, chẳng lẽ Vô Duyên biết rõ “Vân Khanh” cũng chưa chết?
Vô Duyên để cái ly xuống, hắn nhìn hạt mưa dày đặc ngoài đình, vẻ mặt trên mặt ngược lại không có gì ngoài ý muốn, điều này làm cho Vân Khanh càng thêm khẳng định hắn biết rõ một ít chuyện.
Nàng gọn gàng dứt khoát nói, “Ngươi có biện pháp làm cho nàng từ nay về sau cũng sẽ không thể xuất hiện hay không?” Câu này vừa ra khỏi miệng Vân Khanh lại cảm thấy trong linh hồn phảng phất run rẩy một chút, nàng biết rõ đây là linh hồn bị phong ấn đang quấy phá. Không khỏi nhíu nhíu mày.
“Ngươi có biện pháp có đúng hay không?”
“Biện pháp đương nhiên là có.” Vô Duyên không tiếng động dùng xương ngón tay gõ bàn đá, thản nhiên nói, “Bất quá ta không giúp được ngươi, phải dựa vào chính ngươi.”
“Nói nghe một chút.”
“Lúc trước ta ứng phụ thân ngươi nhờ vả để ngươi trọng sinh, mượn bất quá là lúc linh hồn ‘Vân Khanh’ yếu ớt nhất, cũng chính là thời điểm nàng rơi xuống nước lâm vào hôn mê, ta vốn cho là ngươi chấp niệm quá sâu, nàng khẳng định không phải là đối thủ của ngươi, chẳng qua hiện nay xem ra là ta coi thường nàng.” Vô Duyên như cười như không nhìn Vân Khanh, trêu chọc nói, “Không nghĩ tới kiếp trước chấp niệm của ngươi cũng sâu như vậy.”
Vân Khanh nhíu mày, “Nói điểm chính.”
“Trọng điểm chính là ngươi có thể còn sống kỳ thật cũng không hoàn toàn là công lao của ta, chủ yếu vẫn là oán khí của ngươi chất chứa quá nhiều không cách nào phóng thích làm cho ngươi âm hồn bất tán, cho nên ta mới có thể thành công cho ngươi trọng sinh. Hiểu chưa?”
Vân Khanh im lặng.
Nàng hiểu.
Bởi vì nàng đích thân hành hạ Vân Vận chết, hận trong lòng liền giảm bớt, oán niệm tự nhiên cũng cạn, tâm tình gần như bình thản, cho nên mới không có cách nào ngăn chặn linh hồn “Vân Khanh”, mới có một màn hôn mê bất tỉnh kia.
Nàng thử dò xét, “Nói cách khác, chỉ cần ta chấp niệm muốn sống đủ sâu, có thể vĩnh viễn ngăn chặn nàng?”
Vô Duyên lộ ra vẻ mặt hài lòng trẻ nhỏ dễ dạy.
Vân Khanh lại lần nữa im lặng.
“Xem ngươi đáng thương như vậy ta liền đề điểm ngươi một câu, chấp niệm còn sống không nhất định là báo thù, ngẫm lại nguyên nhân ngươi lúc này đây có thể thanh tỉnh đi, lúc ấy chấp niệm trong lòng ngươi là cái gì?”
Vân Khanh sững sờ, lúc ấy nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là không muốn rời khỏi Phong Lam Cẩn. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, rất nhanh liền nhìn thấy Vô Duyên cười hiền hòa giống như Phật Di Lặc.
Tâm nàng vốn như sương mù nặng nề giống như được ánh mặt trời chiếu vào, rộng mở trong sáng! Ánh mắt của nàng cũng phát sáng lên, hít một hơi thật sâu, “Ta hiểu được.”
Vô Duyên cười mà không nói.
Hôm nay cho dù Vân Khanh không tìm hắn, hắn cũng muốn tìm tới, hắn tinh thông bói toán, ngạch… Nếu mạnh miệng nói, hắn còn là một bán tiên đấy, Vô Duyên nhếch miệng cười một tiếng, từ quẻ bói hắn liền nhìn ra vận đồ Vân Khanh gần đây không được tốt lắm, bởi vậy đặc biệt tới đề điểm nàng.
Khuôn mặt Vô Duyên trầm xuống, nhấp một miếng nước trà vẻ mặt nghiêm trang nói, “Ta có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước hết?”
“Xấu.”
“Ngươi gần đây sẽ phạm tiểu nhân, tự mình cẩn thận làm việc.”
“Tốt?”
Vô Duyên cười vẻ mặt bỉ ổi “Ngươi gặp may mắn “, “Mỗ nữ tử gần đây hoa đào nở nhiều đóa a.”
Vân Khanh đầu đầy hắc tuyến.
Lại cùng Vô Duyên nói một chút lời nói râu ria, mắt thấy sắp đến trưa Vân Khanh liền lưu Vô Duyên ở trong phủ dùng bữa, Vô Duyên cười từ chối.
“Nếu ta ở chỗ của ngươi dùng bữa phỏng chừng muốn kinh động Phong lão thừa tướng cùng Phong phu nhân, ngươi cũng biết bệ hạ tin Phật, ngày thường lời của ta hắn cũng có thể nghe vào một chút, cho nên ta lưu lại, Phong lão thừa tướng nhất định phải chiêu đãi ta, ta ở lại nghĩ cũng biết hắn sẽ cho phòng bếp làm ra cái loại thức ăn gì đến.” Vô Duyên vẻ mặt ghét bỏ, “Ta mới không cần ăn thức ăn không có dầu không có muối đâu, còn không bằng vào trong núi bắt gà rừng nướng ăn.”
Vân Khanh không khỏi lắc đầu bật cười.
Đáy mắt Vô Duyên thoáng hiện lên một tia vui vẻ. Hắn đứng lên tiếp nhận dù giấy Vân Khanh đưa tới, cười tủm tỉm mở dù, hắn cười nói, “Chuyện Phong gia cùng Bạch gia kết thân định ra cũng chỉ trong mấy ngày nay, đến thời điểm hỉ sự ta sẽ không đi, thay ta chúc phúc đại ca ngươi.”
Vân Khanh hơi sững sờ, lập tức nở nụ cười, nụ cười kia thản nhiên chìm vào trong đáy mắt, cả người nàng đều thần thái phi dương.
“Ta sẽ.”
Lời Vô Duyên nói thật ra là đang đề điểm nàng, Phong gia cùng Bạch gia kết thân là có thể thành công, Vân Khanh vốn nghĩ tới tâm tư Khánh Viễn Đế còn âm thầm thay Đại ca cùng Hân Duyệt lo lắng một chút, mặc dù nàng một sử dụng thủ đoạn làm cho Khánh Viễn Đế có phòng bị cùng hoài nghi đối với Quân Ngạo, nhưng cũng không thể nói rõ Khánh Viễn Đế sẽ bỏ qua cho Phong gia.
Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Hôm nay nghe được âm thanh Vô Duyên híp mắt mang cười, nàng một lòng tính toán hoàn toàn để xuống, “Đa tạ.”
Đáy mắt Vô Duyên thoáng hiện lên một nụ cười, không có nói gì nữa, chống ô liền tự hành ly khai.
Hắn đi trên đường mòn đá cuội, hai bên đều là rừng trúc, bước chân hắn nhàn nhã thong thả, cả người có vẻ dị thường lười biếng, nhưng bước chân cũng rất trầm ổn, làm cho người ta có một loại cảm giác thập phần an tâm.
Cho đến khi mưa bụi mông lung cùng lá trúc bích sắc hoàn toàn che kín một màn nguyệt sắc kia, Vân Khanh mới thu hồi tầm mắt.
Chống ô ra khỏi rừng trúc liền nhìn thấy Phương Du mang theo Tiền nữ quan chờ ở trước cửa chủ phòng, Tử Khâm cùng Xuân Hoa canh giữ ở cửa, lông mày Vân Khanh nhíu lại, nhìn sắc mặt Phương Du có chút giận dữ, đáy mắt có tàn khốc chợt lóe lên, lại cười càng nhu hòa, chậm rãi đi tới.
Tiền nữ quan nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn thấy Vân Khanh, nàng cúi đầu nghiêng người hành lễ, “Thiếu phu nhân mạnh khỏe.”
Vân Khanh nhìn thái độ Tiền nữ quan không kiêu không nịnh, lại nhìn Phương Du quật cường không hành lễ, không khỏi mỉm cười, lại cái gì cũng không có nói, chỉ đứng tại chỗ nhiều hứng thú nhìn hai người.
Vân Khanh không để cho Tiền nữ quan đứng dậy, Tiền nữ quan chỉ có thể đứng ở dưới mái hiên duy trì tư thái hành lễ, sau một nén nhang, Vân Khanh nhìn Tiền nữ quan mặt không đổi sắc, vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt khiêm tốn như cũ, Vân Khanh thu cái dù giấy đầy bọt nước, nhìn Phương Du vẻ mặt khó nén giận dữ, Vân Khanh khẽ mỉm cười.
“Đứng dậy đi. Tiền nữ quan quả nhiên không hổ là từ trong nội cung ra ngoài, phương diện lễ giáo này thật là làm cho bản phu nhân không thể bắt bẻ.”
“Phu nhân quá khen.” Tiền nữ quan thản nhiên nói, “Bất quá nô tỳ hôm nay đã không phải là nữ quan trong cung, Hiền phi nương nương đã đem nô tỳ đánh phát ra nội cung, trước sẽ hầu hạ Phương di nương. Phu nhân có thể gọi nô tỳ Tiền Nhu.”
Trước? Vân Khanh nhiều hứng thú nhai kỹ cái chữ này.
Mà Phương Du nghe lời Vân Khanh nói sắc mặt lạnh lẽo, Vân Khanh nói Tiền Nhu lễ nghi chu toàn, rõ ràng là ám phúng nàng không có quy củ đây, chưa cùng nàng một chủ mẫu phu nhân hành lễ. Nàng mới vừa muốn phát tác lại nhìn thấy ánh mắt Tiền Nhu nhàn nhạt quét tới, trong lòng Phương Du căng thẳng, lúc này mới nhớ tới mục đích hôm nay đến thăm Vân Khanh.
Vội vàng thu liễm tâm thần, cứng rắn kéo ra một nụ cười cứng ngắc, Phương Du khom người thi lễ, “Tỷ tỷ mạnh khỏe.”
“Ta xác thực rất tốt, bất quá tỷ tỷ thì không kham nổi.” Vân Khanh vẻ mặt nhàn nhạt, “Di nương vẫn xưng bản phu nhân là phu nhân tốt hơn, miễn làm hư quy củ trong phủ này.”
Trong lòng Phương Du cứng lại, cúi đầu che giấu dưới đáy mắt một tia căm hận, từng chữ từng câu từ trong cổ nặn ra chữ, “Phu nhân… Mạnh khỏe.”
Tiền Nhu nhìn thấy bộ dạng Phương Du không tình nguyện mặt mày liền thõng xuống.
Không trách được đấu không lại người ta, hai câu ba lời đã bị người kích thích mất lý trí, mà người ta vẫn là một bộ dạng mây trôi nước chảy, chỉ là điểm này liền rơi xuống tiểu thừa.
Tiền Nhu hạ mặt mày không nói gì. Nàng đến Phong gia mục đích mặc dù có một phần là vì trợ giúp Phương Du, nhưng Hiền phi nương nương cũng giao cho nàng nhiệm vụ, huống chi… dư quang khóe mắt Tiền Nhu liếc nhìn Phương Du, bùn nhão đỡ không nổi tường, dù bị người đấu chết cũng là do mình không có bản lãnh.
Thật không biết Phương phu nhân lòng dạ sâu làm sao sẽ dạy ra một nữ nhi ngu dốt đến như vậy.
Vân Khanh dĩ nhiên cười nhạt ứng lễ Phương Du. Nàng cũng không có mời Phương Du vào trong nhà ngồi, liền đứng ở cửa nhìn Phương Du, cố ý xem nhẹ các loại thảo dược trong tay nàng, con ngươi Vân Khanh chợt lóe.
“Di nương ngày hôm nay tới là đặc biệt đến cùng bản phu nhân vấn an à? Nếu là như vậy bản phu nhân nhận, mưa đã thoáng ngừng, bất quá nhìn trời, chỉ sợ còn mưa nữa, di nương không ngại thừa dịp hiện tại mưa đã tạnh trở về viện tử đi.” Nói xong Vân Khanh liền đi vào trong nhà, vừa đi vừa nhẹ giọng nói, “Mau đến trưa tướng gia cũng sắp trở về, bản phu nhân cũng không lưu di nương dùng bữa.”
Sắc mặt Phương Du xanh rồi lại trắng hết trắng rồi đỏ, mắt thấy Vân Khanh muốn vào nội thất, nàng liền vội vàng tiến lên vài bước, “Chờ chút!”
Vân Khanh phục hồi lại tinh thần, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại không lộ thanh sắc, “Di nương còn có chuyện gì sao?”
Tròng mắt Phương Du khẽ chuyển một cái, lại tìm không được lý do tốt, nàng không khỏi nhìn về phía Tiền Nhu.
Ánh mắt Tiền Nhu liền dừng ở thảo dược trong tay nàng.
Phương Du bừng tỉnh đại ngộ, “Nghe nói phu nhân hôn mê hai ngày, hôm nay mới tỉnh lại, tỳ thiếp trong lòng lo lắng, nghe nói phu nhân tỉnh lại liền lập tức đến thăm, tỳ thiếp không hiểu thuốc trị thương gì, cho nên đi Phương gia cầu xin mẫu thân, mẫu thân biết rõ phu nhân hôn mê bất tỉnh cũng thập phần sầu lo, cho nên liền sai thái y trong nội cung mở phương thuốc, để cho tỳ thiếp đưa đến cho phu nhân.”
Vân Khanh thầm nói rốt cục nói lên chính đề.
Nàng khẽ mỉm cười, cho Tử Khâm một cái ánh mắt, Tử Khâm liền tiến lên vài bước cười nhận lấy thảo dược trong tay Phương Du.
Vân Khanh cũng mỉm cười, trong ánh mắt lại không có nhiệt độ, “Làm phiền Phương phu nhân phí tâm.”
Thấy Vân Khanh nhận lấy thuốc, trong lòng Phương Du buông lỏng, vội vàng thừa cơ mở miệng.
“Phu nhân… Tỳ thiếp có một chuyện muốn nhờ!”
Đáy mắt Vân Khanh lạnh xuống, trên mặt cũng lãnh chìm. Nàng phẫn nộ quát, “Phương Du, ngươi thật to gan!”
Phương Du hơi kinh hãi, có chút ngạc nhiên, nàng còn chưa nói gì đâu, sao Vân Khanh lại phản ứng lớn như vậy?
Vân Khanh đã quát lên, “Ta vào phủ bất quá mười mấy ngày, chẳng qua là gánh chịu chức trách thiếu phu nhân, đương gia chủ mẫu là mẫu thân, ngươi có việc cầu người không đi cầu xin mẫu thân lại đến cầu xin ta, ngươi đem mẫu thân đặt nơi nào?”
“Ta…”
“Chuyện trong phủ ta hết thảy đều chưa quen thuộc, ngươi cho dù không đi cầu xin mẫu thân cũng nên đi tìm tướng gia, sao đến chỗ ta cầu xin! Thân phận của ngươi vào trong phủ làm thị thiếp, tướng gia cùng mẫu thân đều thương tiếc ngươi, cho tới bây giờ cũng không có coi ngươi là thị thiếp bình thường đối đãi, ngươi vào cửa nhiều ngày nay, tướng gia có để cho ngươi phụng dưỡng cuộc sống và ăn uống hàng ngày của bản phu nhân? Ngươi lại không nhìn thấy mẫu thân thương tiếc, cầu người thế nhưng cầu xin đến chỗ ta. Phương Du, ngày hôm nay không nói đến chuyện ngươi cầu ta giúp không được việc, bản phu nhân nói cho ngươi biết, cho dù chuyện ngươi cầu bản phu nhân có thể làm được, cũng không thể nào giúp ngươi!”
“Ngươi…”
“Đủ rồi, trở về trong viện của ngươi đi, nếu như bản phu nhân không có nhớ lầm, tướng gia đặc biệt đã thông báo, không có chuyện gì cũng đừng có xuất viện, lời này di nương nhớ kỹ mới tốt.”
Phương Du tức sắc mặt tái nhợt, ngực phập phồng không ngừng. Ánh mắt lại càng mất cung kính vừa rồi tận lực giả vờ, trong cặp mắt tràn đầy đều là ác độc, nàng gắt gao nhìn Vân Khanh, hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng.
Vân Khanh làm bộ như không nhìn thấy.
Mưa bên ngoài lại bắt đầu rơi xuống, từng chuỗi trong suốt theo mái hiên nện xuống, con mắt Vân Khanh chuyển một cái trên làn váy bên chân Phương Du cùng Tiền Nhu, nhìn thấy váy kia thấm ướt, trên mặt còn mang theo vài phần trào phúng.
Phương Du gắt gao đứng ở dưới mái hiên không chịu đi, Vân Khanh cũng không có lại nói đuổi nàng, nhàn nhã nằm ở trên giường êm trong nhà, đem Phương Du không thèm đếm xỉa.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, sau một lúc lâu tiểu nha hoàn che dù bưng bữa ăn trưa vào phòng, bởi vì có mưa, đồ ăn trên bàn ăn đều trùm nắp màu bạc.
Mắt thấy thức ăn đưa lên, Phong Lam Cẩn vẫn chưa về. Vân Khanh khẽ nhíu mày, “Tử Khâm, ngươi đi ngoại viện nhìn một chút, gọi tướng gia về dùng bữa.”
“Vâng!”
Tử Khâm mới vừa đi ra phòng, ô còn chưa kịp mở liền thấy Mặc Huyền một thân xiêm y màu đen như mực một tay chống một thanh dù giấy khổng lồ một tay đẩy xe lăn đã đi tới.
Cứ việc chống ô lớn vẫn không cách nào tránh khỏi bị giọt mưa tung tóe làm ướt xiêm y, Vân Khanh cũng nhìn thấy hai người, nàng bước nhanh đi đến nội thất xuất ra một món áo choàng mùa thu phủ thêm cho hắn.
“Trời mưa như thế này cũng không thêm bộ quần áo.”
“Không ngại.” Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, nhưng không có phản đối động tác của nàng, nắm thật chặt áo choàng trên người, Mặc Huyền dùng lực xe lăn liền nhảy qua ngưỡng cửa cao cao.
“Mau chút tiến vào, lại đợi lát nữa thức ăn đều nguội lạnh.”
Phong Lam Cẩn như là không có nhìn thấy chủ tớ Phương Du, vào trong nhà nhìn trên mặt bàn bày biện vài âu thức ăn, khẽ mỉm cười.
“Chuyện có chút bận rộn liền quên thời gian, lần sau nếu còn như vậy nàng không cần chờ ta, tự mình ăn trước.”
Hai người không coi ai ra gì nổi lên ân ái, bên kia khuôn mặt Phương Du giận dữ.
Nàng không cam lòng nặng nề mở miệng.
“Tướng gia!”
“Có việc?”
Thanh âm Phong Lam Cẩn bỗng nhiên lạnh xuống, đôi tinh mâu giờ phút này tràn đầy hàn quang, hắn nhàn nhạt nhìn Phương Du, đáy mắt là một tia sát khí che giấu rất tốt.
Sống lưng Phương Du lạnh toát, đôi môi run run vài cái, ánh mắt chạm đến ánh mắt Phong Lam Cẩn không có bất kỳ tình cảm, nàng sinh sinh sợ run cả người.
Thân thể Tiền Nhu khẩn trương, cúi đầu liễm mục không lên tiếng.
Trong lòng cũng đang vì Phương Du ai thán, nếu nàng ngoan ngoãn nghe theo nương nương an bài, sao cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy, nhìn hai vợ chồng người ta cầm sắt hòa minh như keo như sơn, nàng lại cứng rắn từ trong chặn ngang một cước…
Nếu là người ngoài sợ hãi quyền thế Hiền phi cùng thái tử có lẽ dù cho trong lòng không thích cũng sẽ đem nàng sủng ái, nhưng vị trước mắt này là nhân vật ngay cả bệ hạ cũng nhức đầu.
Nàng thật sự là nghĩ không ra Phương Du lúc trước làm sao lại có lòng tin tràn đầy cảm thấy nàng có thể chinh phục Phong Lam Cẩn?! Quả thực buồn cười đến cực điểm. Bất quá nàng dù sao cũng là Hiền phi phái tới “Trợ giúp” Phương Du, mặc dù “Trợ giúp” mang tính hơi nước rất lớn, lại cũng không thể cái gì cũng không làm.
Bởi vậy, Tiền Nhu không kiêu không nịnh thay Phương Du trả lời, “Bẩm tướng gia, Phương di nương nghe nói phu nhân hôn mê thanh tỉnh, cho nên đặc biệt đến thăm phu nhân.”
“Hôm nay đã thăm rồi?”
Tiền Nhu cũng không nhịn được cứng lại. Lời này Phong Lam Cẩn rõ ràng là đang đuổi người. Nàng nháy mắt với Phương Du, ra hiệu nàng rời đi trước, về rồi lại tìm cách, Phương Du lại không nhìn thấy, nghe được Phong Lam Cẩn đuổi người, nàng nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ quỳ rạp xuống đất.
“Tướng gia, tỳ thiếp có một chuyện muốn nhờ!”
Ánh mắt Phong Lam Cẩn đông lạnh, khóe môi cười lạnh…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...