Edit: Trảm Phong
Mí mắt Thục phi thấy Khánh Viễn Đế mang theo một đám người đi tới, đáy mắt quang mang đại thịnh, nàng cơ hồ là vội vàng vừa đi vừa chạy đến bên người Khánh Viễn Đế, nàng đem túi gấm trong tay giơ lên cao cao, sợ Khánh Viễn Đế nhìn không thấy, trong mắt là tràn đầy hưng phấn không cách nào che giấu.
“Bệ hạ…”
“Tốt lắm!” Khánh Viễn Đế phất tay cắt đứt lời Thục phi nói, trong lòng hắn có nhàn nhạt chán ghét, ngày thường còn cảm thấy Thục phi là một người biết đại thế, nhưng hôm nay vừa nhìn thật sự là khó trèo lên nơi thanh nhã, nàng cũng sự tình hôm nay quan hệ thái tử, sự tình quan hệ thái tử chính là liên quan đến quốc thể, nhưng nàng vì nghĩ sửa trị thái tử liền muốn ở trước mặt mọi người đem sự tình nói lại lần nữa, đây không phải là ném đi thể diện hoàng gia sao. Lông mi Khánh Viễn Đế chìm xuống, nhàn nhạt khua tay nói, “Chuyện tình ngươi muốn nói trẫm cũng biết, việc này trẫm đã giao cho thái tử làm, ái phi cũng đừng có phí tâm.”
“Nhưng là…” Thục phi chấn động, giao cho Quân Ngạo?! Việc này là chuyện xấu của Quân Ngạo, sao có thể giao cho hắn xử lý, bệ hạ thế nhưng thiên vị hắn như vậy sao?!
“Đủ rồi!” Khánh Viễn Đế lãnh thanh hét lớn một tiếng cắt đứt lời Thục phi, hai tròng mắt hắn sắc bén như kiếm bắn thẳng đến Thục phi, trong mắt ưng kia tồn tại cảnh cáo, “Thục phi đang nghi vấn quyết sách của trẫm sao?!”
Sắc mặt Thục phi tái đi, không tiếng động siết chặt túi gấm trong tay, cúi đầu không dám nhiều lời, “Thần thiếp không dám.”
Thục phi thầm hận mình quá mức vội vàng, chọc giận Khánh Viễn Đế đối với nàng không có nửa điểm chỗ tốt.
Khánh Viễn Đế cũng không có truy cứu hành vi của nàng, hắn nhớ tới đứa con trai sắp trở về kia, trong lòng làm sao có thể không biết Thục phi luôn luôn sợ hãi Hiền phi sao có thể cường thế như vậy, nói cho cùng chính là vì con của hắn thôi. Nhớ tới con trai ở biên quan trấn thủ mấy năm chịu nhiều đau khổ ba phen mấy bận suýt nữa bỏ mạng, trong lòng Khánh Viễn Đế mềm mại chút ít, hắn cúi đầu nhìn Thục phi sắc mặt có chút tái nhợt, trong lòng cũng có vài phần thương tiếc, thanh âm mềm nhũn chậm rãi nói, “Qua ít ngày nữa Mạc Nhi sẽ trở về, ngươi làm mẫu phi cũng nên chuẩn bị thật tốt, đừng suốt ngày chi li, trẫm cũng đã mấy ngày nay không có đi đến cung của ngươi, bữa tối hôm nay dùng trong cung của ngươi đi, ngươi đi xuống chuẩn bị một chút đi.”
Trong lòng Thục phi vui mừng, trên mặt cũng hiện ra, nàng bảo dưỡng không phải vô ích, trên gương mặt lộ ra vài phần đỏ ửng ngượng ngùng, túi gấm trong tay không tự giác bị nàng nhu trong lòng bàn tay, túi gấm kia lập tức vo thành một đoàn.
Bệ hạ đã bao lâu chưa từng đi tẩm cung của nàng, trong lòng Thục phi như nai con đi loạn, nàng hôm nay đã có một đứa con trai, nếu lại có thể vì bệ hạ sinh ra con nối dòng kế tiếp… Thì địa vị của nàng cùng Mạc Nhi càng thêm vững chắc. Trên mặt Thục phi lập tức tràn đầy vui vẻ. Nàng ủy khuất hành lễ, “Kia thần thiếp liền cáo lui trước.”
Hiền phi thấy vậy đáy mắt thoáng hiện lên một tia tối tăm.
Con ngươi Khánh Viễn Đế nhu hòa gật gật đầu, khua tay nói, “Đi đi.” Hắn thích nhất chính là Thục phi nhu thuận, chỉ cần là lời của hắn nàng tất nhiên tôn thờ.
Mắt thấy Thục phi ly khai, các phu nhân đang ngồi cũng ngồi không yên, người sáng suốt cũng bắt đầu tìm một cái lý do lần lượt dự định rời đi, chuyện tình hoàng thất nhất là loại chuyện mật này, bọn họ nên ít tham dự thì thỏa đáng.
Trong lòng Quân Ngạo khẽ trầm xuống, trên mặt lại cười nói, “Các vị không ngại lưu lại nghe một chút nói sau.” Nếu mặc cho đám người kia cứ không minh bạch rời đi như vậy, ngày mai không biết sẽ truyền thành bộ dáng gì, mặc dù có người thông minh, nhưng là miệng của nữ nhân là không đáng tin nhất, hắn không tin!
Quân Ngạo vừa nói như vậy, mọi người nào có thể đi, nguyên một đám sắc mặt lúng túng đứng tại chỗ đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Quân Ngạo liền nở nụ cười, “Các vị phu nhân và tiểu thư mời ngồi, việc hôm nay Ngạo cũng không biết nên giải thích như thế nào, bất quá Ngạo có mấy lời muốn hỏi Vân Nhị tiểu thư một chút, kính xin chư vị ở đây làm chứng cho Ngạo.” Quân Ngạo tận lực hạ thấp tư thái, tự xưng tên mà không phải là bản cung.
Một đám các tiểu thư nhìn thấy bề ngoài Quân Ngạo tuấn lãng sớm đã xuân tâm tràn lan, trước kia rất ít khi nhìn thấy mặt Quân Ngạo, hôm nay vừa thấy hắn khiêm tốn tuấn lãng như vậy, trong lòng các nàng đã sớm nghiêng về phía hắn. Còn có một nguyên nhân chính là Vân Vận ngày thường quá mức không coi ai ra gì, ỷ vào mình là dòng chính nữ nhà Binh bộ Thượng thư, lại là kinh thành đệ nhất mỹ nữ kiêm tài nữ, không thèm để ai vào mắt, nàng đối với đại đa số người đều là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, thỉnh thoảng còn có thể trào phúng người khác vài câu.
Những thiên kim này tự nhiên là không thích nàng, trọng yếu hơn là tất cả các nam tử vừa nhắc tới đối tượng đón dâu, người đầu tiên nghĩ đến luôn là Vân Vận, nàng sớm đã trong lúc vô hình đắc tội tất cả quý nữ trong kinh thành.
Bị người để lên đầu đao, hôm nay mắt nhìn thấy Vân Vận sắp thua, các nàng cũng là phi thường mong đợi cùng vui vẻ. Bởi vậy mỗi người đều mỉm cười mở miệng nói.
“Đó là tự nhiên.”
“Điện hạ hỏi mau đi, nếu không chỉ sợ Vân Nhị tiểu thư lại muốn sửa lại lí do thoái thác.”
“Đúng vậy đúng vậy, điện hạ nên hỏi rõ ràng mới phải.”
Một đám người nói dăm ba câu phụ họa, trong lúc nhất thời trong Ngự Hoa Viên huyên náo vô hạn.
Khóe môi Vân Khanh liền lộ ra nụ cười mỉa mai vui vẻ.
Vừa rồi giãy giụa một phen, giờ phút này Vân Vận sớm đã áo không đủ che thân, mọi người phảng phất như không nhìn thấy lựa chọn không đếm xỉa, mà nam tân môn theo Khánh Viễn Đế đi tới, mỗi một người biết lễ đều liếc qua tầm mắt, mà cũng có một vài nam tử đối với Vân Vận có ý sớm đã nhiễu ba thước nước miếng mắt sáng như đuốc len lén nhìn chằm chằm thân thể Vân Vận lõa lồ, ánh mắt kia dâm uế bỉ ổi, làm người ta nôn mửa không thôi.
Vân Thường sắc mặt xanh mét cởi quan phục trên người phi đến trên người Vân Vận, Vân Vận dù có không phải cũng là người Vân gia, nàng mất mặt cũng không chỉ là thể diện của nàng.
Vân Vận đã hoàn toàn xong rồi, mặc kệ dấu vết trên người nàng đến cùng có phải là của Quân Ngạo lưu lại hay không đều nhất định nàng xong rồi, bởi vì hoàng thất sẽ không thể nào tiếp nhận một cô gái thân thể bị nam nhân nhìn sạch, từ lúc Khánh Viễn Đế mang theo một đám người tới kia, Vân Khanh cũng đã nhận thức được, hắn rõ ràng chính là muốn đưa Vân Vận vào chỗ chết.
Đáng tiếc, Vân Vận căn bản cũng không có biết được điểm này.
Nàng gắt gao giữ chặt quan phục Vân Thường đắp lên người, đôi mắt rưng rưng cầu khẩn Quân Ngạo, “Điện hạ, người cứu cứu ta a, người nói cho các nàng biết, vừa rồi thật sự là người cho người cầm túi gấm đi tìm ta, nếu không coi như là cho ta gan lớn như trời, ta cũng không dám bất chấp yến hội của Hiền phi nương nương mà đi tìm người a. Điện hạ, người vì ta làm chủ a.”
Nàng gắt gao bắt lấy Quân Ngạo không tha, nàng chỉ biết là hôm nay nếu nàng bắt không được Quân Ngạo, chờ đợi nàng chỉ có một con đường cùng.
Quân Ngạo thương cảm nhìn nàng, hắn cúi người từ trên cao nhìn xuống, cẩm bào màu vàng sáng dưới ánh mặt trời phản xạ vòng sáng lạnh như băng, một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng thở dài, “Vân Nhị tiểu thư, ta không biết túi gấm của ta là thế nào mà rơi vào trong tay ngươi, bất quá chuyện này ta sẽ tra ra manh mối, nhất định tìm ra người giật dây trả lại trong sạch cho ngươi.”
Không biết túi gấm của ta là như thế nào rơi vào trong tay ngươi? Những lời này bao hàm nghĩa khác cũng đủ người đi tính toán.
Một đám cô gái trong lòng hơi có chút sáng tỏ, các nàng có thể lý giải là vì Vân Vận quá mức ái mộ thái tử, vốn muốn gả cho thái tử điện hạ cho nên tìm người len lén trộm vật bên người hắn hay không?
Một vài cô gái đã nhịn không được trợn mắt nhìn Vân Vận, thái tử điện hạ khoan dung như thế, cho dù là hành vi Vân Vận như thế, hại hắn bị người hiểu lầm còn có thể bảo trì phong độ nhẹ nhàng như thế, không có trách cứ, không có khinh bỉ, thậm chí còn ân cần thay nàng tìm lại trong sạch, ôn nhuận hữu lễ như vậy quả thực trong nháy mắt trực tiếp giết chết trái tim một đám nữ tử ngu ngốc.
Cũng có một chút người thông minh, thí dụ như Hà Tất Thắng.
Nàng nghe lời Quân Ngạo nói chỉ hừ lạnh ở trong lòng, một vật thiếp thân của thái tử nào dễ dàng bị người lấy đi còn không tự biết như thế? Nếu thật là như vậy, thái tử này hắn cũng không cần lại tiếp tục làm.
“Điện hạ người sao có thể nói như vậy!” Vân Vận nằm rạp người trên mặt đất nhìn qua dị thường chật vật, trong hai tròng mắt nàng là hoàn toàn không thể tin, gắt gao kéo lấy vạt áo Quân Ngạo, nàng khóc lớn nói, “Điện hạ, người rõ ràng đã đáp ứng ta nói sẽ cưới ta làm trắc phi, hôm nay rõ ràng cũng là người cho người tới tìm ta nói có việc thương lượng a, vì sao người lúc này lại không thừa nhận, vì cái gì, vì cái gì!”
Nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, Quân Ngạo nhíu mày từ trong tay Vân Vận kéo vạt áo hắn, trong lòng hắn chán ghét cô gái trước mắt này tới cực điểm, lúc trước cảm thấy nàng lớn lên một bộ hoà nhã, thân phận lại miễn cưỡng xứng đôi hắn, mới cùng nàng vờ vịt qua loa lấy lệ lâu như vậy, lại không thể ngờ được nàng dĩ nhiên ác tâm như vậy, nếu nàng hôm nay không đem hắn kéo ra, có lẽ hắn còn có thể giúp đỡ nàng chút ít, nhưng hôm nay… Hắn hận không thể làm nàng chết! Nàng làm cho hình tượng tốt của hắn giữ vững lâu như vậy ở trước mặt phụ hoàng trong khoảnh khắc toàn bộ sụp đổ, hết lần này tới lần khác lại là lúc Quân Mạc sắp trở lại, điều này bảo hắn sao không giận!
Ánh mắt của hắn từng tấc lạnh xuống, thở dài nói, “Nhị tiểu thư, ta vốn là còn muốn lưu chút ít mặt mũi cho ngươi, nhưng ngươi vì sao phải hùng hổ doạ người như vậy.” Hắn ở góc độ hết sức xảo trá, ở trong mắt người khác hắn đang khuất tôn giáng quý khuyên bảo Vân Vận, mà chỉ có Vân Vận chính diện chứng kiến ánh mắt của hắn lạnh như địa cực băng tuyết, hết lần này tới lần khác trong miệng hắn thốt ra lời nói lại dịu dàng như thế, “Nhị tiểu thư mới vừa nói là Ngạo tìm người mời ngươi tới Ngự Hoa Viên một hồi?”
Vân Vận sợ run cả người, sững sờ gật đầu.
“Tiểu thư có thể nói ra tên người truyền lời hay không?” Trên mặt Quân Ngạo tựa hồ cũng là khoan dung, “Cô nương nói ra, trong hoàng cung này to như vậy muốn tra một người mặc dù không đơn giản nhưng không thể nói phiền toái, tiểu thư nói ra Ngạo cũng dễ cho người điều tra, như thế nào?”
Quân Ngạo không phải là người ngu, hắn cho tới bây giờ cũng không có tin tưởng Vân Vận, cho nên mọi việc đều có dự định, hôm nay hắn hẹn Vân Vận vốn là muốn cùng nàng thương lượng một chút hành động phía sau để cho nàng phối hợp, bất quá hắn cũng dè dặt hành động, lúc truyền lời, người cũng thay đổi vài kẻ, cho dù Vân Vận nói ra một cái tên, cũng tuyệt đối sẽ không thể nào tra được đến trên người hắn, Vân Vận xảy ra chuyện như vậy cũng không ở trong dự đoán của hắn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ mặc người chém giết. Hắn nhìn Vân Vận sững sờ không nói gì, nhếch môi cười, “Tiểu thư có thể nghĩ ra được sao?”
Vân Vận nhìn Quân Ngạo, đột nhiên rùng mình một cái.
Lần đầu ý thức được nam tử này không phải là nàng có thể tính kế, cũng không phải là người nàng có thể nắm giữ.
Nàng liều mạng hồi tưởng cung nữ vì nàng dẫn đường kia, lại phát hiện vô luận như thế nào nàng cũng không thể nghĩ ra diện mạo cung nữ kia, cho dù nàng kia giờ phút này đứng ở trước mặt nàng nàng cũng không nhất định có thể nhận ra được.
Hàm răng bắt đầu run lên, thân thể cũng bắt đầu phát run. Nàng rốt cục ý thức được – – nàng xong rồi!
Ánh mắt xin giúp đỡ đặt ở trên người phụ thân của nàng, đã thấy đáy mắt Vân Thường đều là oán hận, ánh mắt kia hận không thể lúc này giết nàng mới tốt. Ánh mắt của nàng xẹt qua trên người nguyên một đám tiểu thư cùng các phu nhân vô cùng quen thuộc, liền nhìn thấy các tiểu thư trước kia cùng nàng giao hảo trên mặt khinh bỉ nhìn nàng, đâu còn có tình cảm đáng nói trước kia. Còn có các phu nhân vừa rồi còn tán dương nàng thông minh xinh đẹp lúc này cũng hất mặt đi, làm bộ như không nhìn thấy tầm mắt của nàng.
Đột nhiên… Tầm mắt nàng ngưng tụ, con mắt ngưng tại trên người Vân Khanh.
Nhìn nàng ăn mặc đoan trang hoa lệ, ánh mắt nàng như tro tàn lại khôi phục một chút thần thái, hôm nay Vân Khanh là thừa tướng phu nhân, nàng có phải có bản lãnh cứu nàng hay không?! Cái ý nghĩ này lăn qua trong đầu, nàng cũng lăn một vòng leo đến bên người Vân Khanh, quỳ gối dưới chân của nàng buồn bã khóc, “Tỷ tỷ, ngươi cứu cứu ta, cầu xin ngươi cứu cứu muội muội, trước kia đều là muội muội đối với ngươi không đúng, muội muội biết sai rồi, ngươi cứu ta được hay không?!”
Vân Khanh thần sắc bất động, con mắt hẹp dài khẽ nheo lại, lộ ra vài phần mỏng lạnh, nhàn nhạt từ trong miệng thốt ra mấy chữ, “Trời làm bậy vẫn có thể thứ, tự gây nghiệt – – không thể sống!”
“Tỷ tỷ, muội muội về sau vì ngươi làm trâu làm ngựa, chỉ cầu ngươi cứu ta một lần…”
Vân Vận giữ chặt làn váy Vân Khanh cầu khẩn, mà suy nghĩ Vân Khanh lại nhẹ nhàng bay xa, nàng nhớ tới tiền thế Vân Vận cùng đại phu nhân mọi cách thiết kế nàng, nàng nhớ tới nàng ta vì làm đến vị trí hoàng hậu không tiếc làm cho mình sẩy thai cũng phải đối phó nàng, nàng nhớ tới khi đó nàng quỳ trên mặt đất hèn mọn như vậy cầu xin nàng ta tìm thái y trị liệu cho nàng, bảo trụ hài nhi của nàng. Nàng lại nghĩ tới đời này sau khi sống lại, Vân Vận cùng đại phu nhân thiết kế nàng, từng chuyện một, nếu không phải nàng sớm có phòng bị, nếu không phải nàng vận khí tốt, tràng diện hôm nay sẽ như thế nào? Nếu nàng hôm nay cùng Vân Vận đổi chỗ, Vân Vận sẽ cho nàng một con đường sống?! Đáp án dĩ nhiên là chối bỏ!
Vân Vận tuyệt sẽ không thả nàng một con đường sống!
Cho nên… Nàng cần gì phải cùng nàng ta khách khí đây.
Chỉ là trong lòng trong nháy mắt này lại bình thường trở lại, nàng vì chính mình thấy không đáng giá, kiếp trước làm sao lại đem những năm tháng tốt đẹp cùng nữ tử trước mắt này còn có nam tử mỏng lạnh kia tiêu xài đây.
Cho nên trời xanh mới để cho nàng sống lại một lần nữa, làm cho nàng nhận rõ bộ mặt thật của những người này đi.
Nàng lâm vào trong hồi ức không thể tự thoát khỏi, mà Vân Vận thấy hèn mọn cầu khẩn như vậy cũng không thể rung chuyển nàng, đáy mắt nàng kích phát ra thần sắc cực kỳ điên cuồng, sắc mặt nàng dữ tợn, hai tay mạnh mẽ đẩy.
Vân Khanh không có bất kỳ phòng bị, bị nàng đẩy lảo đảo một cái.
Mà phía sau nàng – –
Là nước sông sâu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...