Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Ba ngàn sợi tóc đen
được cố định bằng một cây trâm tím, toát ra vẻ đẹp rực rỡ như ngàn vạn
đóa hoa. Một đôi mắt sâu không thấy đáy pha vài phần lạnh lùng, quần
lụa mỏng manh màu lục đón gió lay động, bước chân thong thả, khí chất
tựa thiên tiên.

"Tứ tiểu thư, lão gia không cho phép ngài đến tiền sảnh."

Khuynh Lăng khẽ nhấc chân lộ ra muôn ngàn quý khí,nhưng lại bị Hoàn Ngọc ngăn cản đường đi.

"Hôm nay là đại thọ của cha, ta thân là nữ nhi lại bị hạ lệnh cấm túc, trên
đời này còn có người cha như vậy sao?." Trái tim có chút băng giá,đúng
lúc đó Khuynh Lăng thấy Tiểu Bạch Bạch giống như ngày thường cắn cắn váy của nàng , không thể không đem nó ôm vào trong lòng.

Trước kia Khuynh Đỉnh Thiên không có lợi thế đủ để uy hiếp nàng, hiện tại nàng căn bản là không cần bận tâm làm gì.

"Tứ tiểu thư..." Lão gia đã biết, trước mặt tân khách cả sảnh đường trên
mặt không nói, sau tuyệt đối sẽ tìm ngài gây phiền toái đó! Ngài như thế này là muốn làm gì?

"Dẫn đường." Khuynh phủ bày ra cơ quan trận
pháp, nàng cho tới bây giờ vốn không có tâm tư đi nhớ, chính mình tự

nhiên là đi ra không nổi .

"Thực xin lỗi tứ tiểu thư, nô tỳ không thể làm cho ngài lại đã bị lão gia chỉ trích ." Lưu lại một câu này,
Hoàn Ngọc nhanh chân chạy đi, nghĩ rằng Khuynh Lăng không có nàng ở bên
giúp đỡ sẽ không đến được tiền sảnh .

*

Hoa đào bay lả tả, gió xuân lay động, dưới đất đầy tàn hoa, vạn vật không một tiếng động.

Bất đắc dĩ đi vòng vòng tại chỗ, giờ khắc này Khuynh Lăng rất thống hận bản thân mình.

Sớm biết như thế nàng nên chú ý đến mọi thứ xung quanh thì cũng không đến
nỗi ngay cả đi ra trận pháp nho nhỏ này cũng không ra được.

Trong lòng Tiểu Bạch Bạch luân phiên xem thường, móng vuốt dài cọ cọ bộ
lông,lưỡi cũng thuận tiện liếm liếm bộ lông như được ăn bánh ngọt, hai
lỗ tai tuyết trắng đang chăm chú nghe động tĩnh cách đó không xa.

Chủ nhân tựa hồ rất tích cực nha, đến sự tức giận cũng truyền đến trên
người nó, làm tiểu tâm can của Tiểu Bạch Bạch cũng theo đó mà run lên .


Trận pháp đơn giản như vậy, Tiểu Bạch Bạch nó căn bản chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể đi ra ngoài.

Nhưng mà, hình như có người ở tới gần, nó vẫn nên bảo tồn thực lực thì hơn
bằng không bị người có linh lực thấy được sẽ bị phá huỷ tu vi cả đời. Nó còn chưa có để chủ nhân nhìn thấy nó biến thân đâu, nó tuyệt đối sẽ là
một công tử anh tuấn tiêu sái, đem cái gai trong mắt chủ nhân là Phong
Đình Uyên đả kích thảm hại,cũng sẽ làm cho chủ nhân hay xách tai nó thấy Tiểu Bạch Bạch anh minh thần võ, không phải là người dễ bắt nạt, hừ!!

Tiếng bước chân ngày càng gần, khi Khuynh Lăng phát hiện thì người tới đã xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng chỉ kịp nhìn thấy một thân lam nhạt, tiếp sau đó đã bị người hung hăng đè ép đến bên thân cây hoa đào.

Lưng bị áp chặt chẽ vào thân cây đào, mang theo hơi thở ướt át của đêm dài.
Môi, bị một sức lực cường đại chiếm lấy, mang theo một chút hơi thở quen

thuộc.

Một chút, từng là hơi thở làm cho nàng nhớ nhung vô hạn.

Người tới giống như đã rất lâu, một chút miêu tả đôi môi của nàng, tiện đà
tiến quân thần tốc, môi lưỡi trằn trọc mang theo vô vàn sợi chỉ bạc.
Tay trái của hắn giữ chặt bả vai nàng, tuyệt không cho nàng kháng cự.

Thấy nàng không giãy dụa, tay phải hắn thuận thế thâm nhập vào bên trong xiêm y của nàng, ý đồ muốn nắm lấy nơi mềm mại kia.

Nhưng mà, trong chớp mắt khi tay hắn vừa định tiến vào liền bị một đạo thanh âm ngăn cản.

"Phong Đình Uyên, đủ rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui