Khuôn mặt điêu ngoa
tùy hứng khó có được một tầng thẹn thùng của nữ nhi, Cẩm Tuyết Sương lúc này mới phát hiện mình thật là ngốc đến cực điểm,tại sao nàng lại chọn
đến vào thời điểm này?
Hậu cung này do hai Thái Hậu nắm quyền,
Cẩm Tuyết Sương là nữ nhi của đông cung Lã Thái Hậu, ngày thường rất
được sủng ái. Cẩm Tử Túc đối với Lã Thái Hậu tuy rằng có kính trọng
nhưng xa cách, nhưng đối với muội muội vị này thì đau đến tận xương tủy.
(Ngày trước đọc 1 truyện ,bh đọc truyện này mới thấy có 2 thái hậu!)
Nghĩ đến trước kia hoàng đế ca ca sủng ái mình nhất, mà từ khi Hiền phi
Khuynh Trầm Ngư tiến cung tới nay, ca ca tựa hồ đem tâm tư đều đặt trên người nàng, Cẩm Tuyết Sương liền cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng mà hạnh phúc của hoàng đế ca ca vẫn là quan trọng nhất, nàng đành nén
mất mát trong lòng,lấy tờ giấy Tuyên Thành đang cuộn tròn trong tay áo
ra giao cho Thôi tổng quản : "Nhất định phải tự mình giao tận tay cho
hoàng đế ca ca biết không?"
"Vâng, lão nô nhất định làm theo."
Rốt cục cũng đem được vị chủ tử này rời đi , Thôi tổng quản lau lau chút mồ hôi lạnh trên trán, hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cái mạng già này, xem như tạm thời được bảo vệ.
*
Trong tẩm phòng.
Một tiếng ngâm không dứt của nữ tử vang lên bên tai mang theo mị hoặc làm
người ta không thể chống đỡ. Bình phong che lấp màn giường bao phủ ,mông mông lung lung trong mơ hồ có thể thấy được một thân thể trắng noãn như ngọc, trên người là những vết xanh tím lại phối hợp với thanh âm kiều
mỵ, chỉ cần là người có mắt nhìn có thể nhìn ra là dấu vết hoan ái.
Nhưng mà nếu nhìn kỹ sẽ gặp phát hiện, từ đầu tới cuối, trong màn chỉ có duy
nhất một nữ tử trên giường khó nhịn được mà phát ra những tiếng ngâm,
thân mình cuộn lại đùa nghịch đủ các loại động tác, tay nàng không an
phận trên người mình mà an ủi.
Đôi mắt bình tĩnh thản nhiên liếc
nữ tử trên giường, thanh âm nam tử trong phòng vang lên: "Hôm nay thuốc
sơn y tẩu xứng quả thật là khác với ngày thường, có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác đến tận bây giờ."
Áo màu bạc trác tuyệt, đường
viền tơ vàng, dung nhan tuấn lãng giống như thần tiên, rõ ràng đó là An
Lịch Cảnh. Giờ phút này hắn tà tà dựa vào cột trong phòng, ngọc cốt
phiến thu nạp trong lòng bàn tay, hay cho một dung mạo thiên nhân.
" Thế ngoại cao nhân tài cán đã vì trẫm sở dụng như vậy, ngươi cũng không thèm nói một câu?" Minh Hoàng long bào quanh thân, Thân ảnh Cẩm Tử Túc
cao to tựa vào phía trên nhuyễn tháp, khí phách nội liễm, trong tay
thưởng thức một quân cờ đen, "Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng trẫm."
An Lịch Cảnh lại phảng phất không nghe thấy,trên môi gợi lên một chút độ
cong như có như không, nói: "Chỉ tiếc mỹ nhân này bại hoại, thế nhân đều nói Hoàng Thượng đối vị Hiền phi nương nương này sủng hạnh có thêm,
nguyên lai là biện pháp sủng hạnh như vậy."
" Bình luận như vậy
sao?." Cẩm Tử Túc mặt rồng không biểu cảm. Người mình yêu thương nhung
nhớ bao lâu kia từ đầu đến cuối đều là cầu mà không thể có. Mà nữ nhân
mình không nghĩ muốn, lại bởi vì không thể không ổn định thế cục triều
đình mà nhét vào cung. Nếu các nàng thích chỗ ngồi ở hậu cung như vậy,
hắn liền thỏa mãn tâm nguyện của các nàng. Không phải nghĩ muốn cùng hắn hoan ái sao? Không phải muốn sinh hạ con nối dòng của hắn sao? A... Nếu phòng của nữ nhân nào hắn cũng đi, hắn có thể hay không có thêm vài cái dã chủng.
"Vị quận chúa vừa mới không vào kia từ trước đến nay
tuy rằng điêu ngoa, nhưng đối với Hoàng Thượng thật ra rất săn sóc ,
không quấy rối hưng trí của người." Đáng tiếc, An Lịch Cảnh như trước
đối với lời nói của hắn tựa hồ như không quan tâm, trong mắt không có
đến nửa điểm gợn sóng.
Rốt cục, minh hoàng góc áo chợt lóe, Cẩm
Tử Túc từ trên nhuyễn tháp đứng dậy: "Luận định lực, trẫm vĩnh viễn cũng không đuổi kịp ngươi. Nói đi, ngươi đến tột cùng nghĩ muốn cái gì?"
"Rất đơn giản, là vị trí 'Thiên hạ đệ nhất ' thôi."Mắt phượng híp lại , ngưng tụ ngàn vạn tao nhã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...