“Hắn nói, là
thật ?” Chỉ một câu , Khuynh Lăng nước mắt ròng ròng , một tia máu bừng
lên xẹt qua dây đàn , nháy mắt lại biến mất không thấy.
Nhìn tất cả mọi người đem hy vọng ký thác lên bản thân mình , ánh mắt của An
Lịch Cảnh trầm xuống , nhiều cân nhắc xet qua trong lòng, làm cho đầu đã nhẹ đi chút ít: “ Ta cùng với Chi Đình hai người ái mộ nhau , sớm đã
định tình.”
Khuynh Lăng , vĩnh viễn đều là người không rành sự tình như lúc trước khi cùng hắn ở chung , hỏi một câu làm cho mọi người đều xấu hổ: “Ngươi đã sớm đem thân thể của nàng nhìn qua, ngươi đã sớm
đem thân thể nàng sờ qua , ngươi đã sớm đem thân thể của nàng chiếm lấy , ngươi đã sớm cùng nàng …Song tu qua?”
“…Là.”Hai bàn tay hắn ở
ống tay áo sớm đã nắm chặt, lộ ra rõ gân xanh , muốn nói ra điều gì đó , nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng .
Trái tim nàng không chịu được khống chế co rụt lại , đó là sự đau xót đến khôn cùng , giống như muốn
theo trái tim tràn ra, cảm giác lạnh lẽo xuyên tận vào trong đáy lòng .
Khuynh Lăng ôm chặt đàn Phục Hi , đau lòng đến mức làm cho mình ngã khụy xuống .
Khi tất cả mọi người đều nghĩ đến nàng sắp rơi lệ , nàng lai thê lương cười: “Nếu là như thế , ta đây liền giết nàng.”
Khuynh Lăng phi thân lên, đầu ngón tay cầm đàn khẽ nhúc nhích , hướng tới cô gái đang nằm trong ngọc trai kia mà đi.
“Lăng nhi dừng tay, đừng làm cho ta hận ngươi” Mũi chân An Lịch Cảnh khẽ điểm nhẹ, ngọc cốt phiến trong tay hóa thành kiếm đi tới, không chút lưu
tình đâm về phía nàng .
Nhận thấy động tĩnh ở phía sau lưng ,
Khuynh Lăng hồn nhiên không chút chống cự , lại hướng về phía Chi Đình
mà đánh ra sát âm ,nhưng thoáng chốc đã bị hóa giải .
“Phốc…”
Trên lưng tê rần , cây kiếm sắc bén cứ thế đâm vào lưng nàng , xuyên qua ngực , thoáng chốc nàng phun ra một ngụm máu tươi .
Nhưng thử hắn một chút nói lời thật giả , hắn cứ như vậy mà đả thương người .
Lục phủ ngũ tạng đau như muốn xé rách , cảm giác muốn đem nàng xé ra thành hai mảnh .
Hắn không thương nàng , hắn phản bội nàng , chỉ là vì muốn của nàng một giọt nước mắt . Một giọt , có thể cứu được người hắn âu yếm trước mặt .
A…Buổn cười a !Thật buồn cười.
Nàng Khuynh Lăng tự cho là chiếm được cảm tình trân quý nhất thế gian, thì ra cũng chỉ là một âm mưu .
Bọn họ bộ tộc giao nhân , sống lâu bất quá cũng chỉ sáu bảy mươi năm .
Hắn lại cố ý cùng nàng cầm tay làm bạn ước hẹn trăm năm . Người nào chín mươi bảy tuổi chết , phải ở cầu Nại Hà chờ đợi ba năm .
Nếu đã không thương , cần gì cho nàng nhiều hi vọng ? Nếu đã cho hi vọng , thì cần gì tàn nhẫn làm cho nàng thất vọng ?
A, lúc trước cố ý thề , thì ra cũng chỉ có như vậy !
“Vì sao lại làm như vậy? Vì sao ngươi lại đổ máu? Vì sao?” Phía sau, âm thanh An Lịch Cảnh hiện lên sự khó có thể tin lại cùng với đầy thương tiếc . Ngọc cốt phiến trong tay hắn nhận chủ, nàng đã sớm bị nhận định là nữ nhân của hắn, ngọc cốt phiến tự nhiên sẽ không gây thương tổn nàng nửa phần.
Nhưng vì sao lại như vậy ?
Xoay người, Khuynh Lăng sắc mặt lạnh nhạt nhìn phía hắn, tròng mắt trong vắt như trước không có đến nửa giọt lệ , chẳng qua, lục phủ ngũ tạng đau như bị kim đâm đến xương tủy: "Ta đã có thai, đừng nói là thần khí của ngươi, cho dù là binh khí của thế gian cũng đủ để lấy đi tính mạng của ta. A...Cũng tốt, cũng tốt a ! Đứa nhỏ này, căn bản là không nên tới..."
"Không phải muốn nước mắt của ta sao? A, cho ngươi!" Khi An Lịch Cảnh đang kinh ngạc cùng khiếp sợ, Khuynh Lăng dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải chọc vào tròng mắt đem con mắt mang theo đầm đìa máu tươi vung tay quăng cho hắn, " Con mắt của ta khả để ngàn giọt vạn giọt lệ, cái này,ngươi thực vừa lòng ?"
Máu tại ngực bất giác ồ ồ chảy ra, làm nàng từ từ mất đi tri giác, thân thể cũng dần biến mất tại đáy biển Nam Hải. Nàng không có còn nhìn về phía hắn, chỉ nâng mắt nhìn về nơi bố trí hỉ đường màu đỏ vui vẻ kia.
"Người này là giao nhân nho nhỏ, dám bắt được tâm của bản điện hạ,nên bị phạt!"
"Ngươi này lớn mật tam thái tử, nhưng lại dám giả mạo tam điện hạ của thiên giới, nếu dám phạt ta, ta phải đến trước mặt đế quân đem ngươi tố cáo!"
"Nếu ngươi tưởng sống được, liền cứ việc đi cáo, bản điện hạ nhất định báo mộng cho đứa con vô duyên của chúng ta, là người nào nhẫn tâm giết chết mẹ con họ."
Thì ra a thì ra, hoa trong gương, trăng trong nước chỉ là hư không, thế gian không nên có nhiều nhất kiến chung tình như vậy... Nhưng mà, là giấc mộng Nam Kha, hóa cốt thành độc quanh thân, thối rữa,không thuốc nào chữa được.
Cho đến, mổ bụng moi tim, nghiền xương thành tro...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...