Tin Thừa tướng đương triều tự mình đề thân với nhà Nghị Lang lục phẩm như được mọc cánh truyền đi khắp Tống kinh. Nhà Tống phủ từ trên xuống dưới đều thấp thỏm lo âu đứng nghênh đón ở cửa, cứ ngỡ như người đến thăm hỏi mới là mình. Hàng xóm láng giềng cũng chen lấn nhau ở góc tường nhìn trộm, hàng loạt những ánh mắt ước ao không dám tin. Tống Trường Tuyết bị dọa sợ, trốn trong kiệu không dám bước ra.
Mang phu nhân về nhà đề thân, sợ là chuyện trước nay chưa từng có ở vương triều Hoài Tống.
Trữ Khác cũng không chịu được lập tức đỡ nàng ra, đưa tay đem Tống Trường Tuyết kéo từ trong kiệu ra, nhẹ giọng bên tai nàng: “Nàng nhẫn tâm để ta bị bọn họ vây quanh?”
Tống Trường Tuyết bị chàng nắm tay, đỏ mặt chui từ trong kiệu ra, vừa thấy cảnh tượng bên ngoài lại sợ đến muốn quay vào trong, nhưng bị bàn tay Trữ Khác giữ chặt.
“Về nhà mình, có gì phải ngượng.”
Lúc này nàng mới bỏ qua hết những niệm tưởng, căng thẳng trốn phía sau chàng. Mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ hướng nàng. Tống Trường Tuyết thật sự chưa nhìn thấy chuyện này bao giờ, không biết là ai truyền ra, làm nó giống như mình đang tự khoe mẽ, khiến nàng thêm xấu hổ. Nàng đưa mắt, không ngạc nhiên khi thấy Tiểu Đào lợi hại đang đùa cợt, lập tức đã hiểu, Tiểu Đào thích nhất là náo nhiệt, nhất định là nàng truyền tin rồi.
Mặc dù chỉ là một cảnh lướt qua cũng đủ để nàng phải hãnh diện đi vào. Ngược lại, Trữ Khác lại không để mắt đến những người khác, coi như đang về phủ mình, chậm rãi mang nàng bước vào. Bọn hạ nhân liên tục lui sang hai bên nhường đường, nhóm gia quyến cũng đồng thời chắp tay đón hai người họ vào chính sảnh, mỗi người mỗi vẻ, nơm nớp lo sợ.
Từ khi ra đời Tống Trường Tuyết chưa từng hưởng qua đãi ngộ này, trong lúc nhất thời vừa ngượng vừa xấu hổ giấu mặt đằng sau Trữ Khác, không dám nhìn người hai bên. Trữ Khác vẫn nắm tay nàng, nhẹ nhàng nhéo một cái, ý bảo nàng quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn.
Tống lão gia đi một đường theo hắn, một lời cũng không dám nói. Lúc này đang cung kính an bài ghế trên cho hắn, chỉ sợ có sự chậm trễ, tựa như mới rồi là đối với nhạc phụ của mình. Hôm qua Tiểu Đào hồi phủ báo tin cho ông, suýt chút nữa thì ông ngã từ trên ghế xuống. Ông vẫn tưởng rằng mình được thăng quan là do bên trên thấy ông lớn tuổi, không ngờ mình lại được ánh sáng của con gái tiện đường soi rọi. Ông thật không nghĩ tới, bình thường cả cái tên của tiểu nha đầu còn chẳng ai biết, ấy vậy cũng có thể có quan hệ với Thừa tướng. Sáng sớm ra Tống lão gia đã vội vàng thức dậy rửa mặt chảy đầu, còn bắt tất cả người trong phủ thức dậy theo chuẩn bị, chỉ để nghênh đón quý nhân đến. Giờ đây tận mắt thấy hai người chung một chỗ, vẫn còn có hơi không tin nổi.
Trái lại Trữ Khác không khách khí ngồi xuống, nhận lấy trà ngon từ hạ nhân nhưng không có uống.
“Nhạc phụ đại nhân cũng ngồi đi.”
Hắn xưng hô rất khách khí, ngôn từ nghe ra cũng không quá cung kính, trái lại có cảm giác ý tứ từ trên cao nhìn xuống. Không biết có phải do ở trên cao quá lâu, hay là vốn không am hiểu khách sáo với người khác. Chuyện trước đây của Tống Trường Tuyết không phải hắn không biết, giờ nhìn người ở Tống gia cũng không có vẻ mặt tốt.
Tống lão gia vội ngồi một bên, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì mới phải. Gia quyến sau lưng mang tâm ý xấu, liên tục nhìn quanh bên cạnh.
“Năm nay lão gia nhà chúng ta thăng quan lục phẩm, bổng lộc một năm đã vài trăm lượng, không biết bổng lộc của Tướng gia bao nhiêu?”
“Ta nghe nói… Lương bổng một năm của Tướng gia khoảng chừng sáu bảy nghìn lượng? Đấy là còn chưa kể ban thưởng bình thường nữa! Ngầm nhận tiền đen chắc cũng không ít đâu.”
“Xùy xùy xùy, một bậc quan lớn đè chết người…” Thanh âm các nàng thảo luận rất nhỏ, người bên kia đại khái là không nghe thấy.
Ánh mắt Trữ Khác nhìn Tống Trường Tuyết có phần phức tạp, ngoảnh đầu hướng người hầu phân phó một tiếng. Người hầu xoay người ra cửa, hạ lệnh ra bên ngoài, tiếp theo đó một đoàn người mang từng rương từng rương sính lễ hướng vào trong sân. Đám gia quyến Tống phủ như ngậm trứng gà cứ ngoái ra ngoài nhìn, nhìn những rương vàng không ngừng đi qua, lập tức một câu cũng không nói nữa. Đã sớm biết khuê nữ của dì ba cá chép nhảy cưa rồng, được gả cho nhà tốt, lại không nghĩ rằng có thể phô trương như thế. Đại phu nhân và nhị phu nhân đứng một bên thấp thỏm đã lâu, hy vọng Tống Trường Tuyết vạn vạn lần đừng tính toán chuyện trước kia thì quá tốt.
Tống Trường Tuyết im lặng nhìn cục diện ngoài cửa, lại nhìn đám người Tống phủ một chút, lại nhìn Trữ Khác cười đến phong khinh vân đạm, trong lòng khẽ động. Tướng gia… Thật ra đang cố ý đấy chứ?
Quan hệ giữa nàng và Tống phủ vốn chẳng tốt đẹp, mấy ngày trước không nhà để về, đến nỗi nàng cũng không dám về đây. Thậm chí lúc này đây, tâm tình của nàng cũng vô cùng phức tạp, nghĩ hồi lâu mà cũng không biết mở miệng thế nào, chỉ xa lạ hỏi một tiếng: “Tống lão gia, sao mẹ ta không ra đây?”
Nghe thấy cách xưng hô này, Tống Bác Văn lập tức cứng người lại, phản ứng đầu tiên là nhìn biểu tình Trữ Khác, như là sợ hắn nổi giận, ngay cả hai tay dưới tay áo cũng hơi run run, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt: “Con gái, mấy ngày không gặp, sao đã xa lạ vậy rồi? Cha vẫn luôn thương con nhất mà.”
Tống Trường Tuyết nhìn thấu tâm tư của ông, nhưng cũng lười vạch trần, hỏi lại một lần nữa: “Mẹ ta đâu?”
Đại phu nhân sau lưng nhìn không vào mắt, vội kéo tay áo Tống lão gia, hướng phía sau phân phó: “Nhanh đi gọi dì ba ra!”
Lông mày Trữ Khác nhếch nhếch, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Trường Tuyết, mang theo hứng thú lạ thường.
Dì? Thảo nào lúc nào cũng chịu để bị bắt nạt.
Tống Bác Văn nhìn phản ứng của hắn, không khỏi hít một hơi lạnh, thoáng cái không biết làm sao cho phải, chỉ có thể lúng túng ngồi tại chỗ chờ người gọi Loan nương ra. Hôm qua người bà khó chịu, sớm nay mới không gọi bà dậy cùng. Thực tế thì Tống lão gia đối Loan nương cũng không quá tệ, có sao cho thế.
Không môn đăng hộ đối, hơn nữa con gái đã xuất giá làm dâu một lần. Việc đề thân lần này so với đề thần bình thường có chỗ bất đồng. Tựa như Trữ Khác cũng ý thức được điều gì đó, cũng không có ý muốn cho bọn họ mặt mũi, nhấc ly trà nói câu được câu không với Tống Trường Tuyết. Không khí xung quanh càng ngày càng xuống thấp, ngay cả đám gia quyến đứng bên nghe bọn họ nói chuyện cũng không dám chen vào một câu.
Không lâu sau, Loan nương được người đỡ tới, bóng dáng bà vừa mới xuất hiện ở khúc quanh, Tống Trường Tuyết đã nhanh nhẹn đứng dậy bước tới. Mẹ con họ đã lâu chưa gặp nau, Tống Trường Tuyết vừa thấy bà liền muốn khóc, lại được Loan nương ôm vào ngực vỗ lưng.
“Đã chịu về thăm mẹ rồi?”
Lập tức mắt Tống Trường Tuyết đỏ lên, giọng nghẹn ngào: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Hai mẹ con còn chưa thân thiết được mấy lời, tiểu thư Tống Sương bên phòng hai đã nói xen vào: “Thân thể mẹ ba khó chịu vậy mà vẫn mong ngóng chạy đến đây.”
Tống Trường Tuyết thoáng ngây ngẩn cả người: “… Mẹ khó chịu ở đâu?”
“Không có gì đáng ngại hết, bị trúng gió thôi mà.” Loan nương nhìn con gái đầy ý cười, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Trữ Khác chợt hướng người bên cạnh phân phó: “Đi ngõ Hợp An mời Tần Thái y đến.”
Ai nấy đều sửng sốt, một thiếp thất của viên quan nhỏ bị trúng gió, có thể phiền đến Thái y đương triều? Cái này cũng nể mặt quá đi? Rõ ràng lúc này Thừa tướng đang cho dì ba chỗ dựa mà. Tròng mắt đại phu nhân khẽ động, dễ nhận thấy ánh mắt nhìn Loan nương đầy ghen ghét, cùng là sinh con gái, vì sao ngươi mang đến một đứa con ghẻ lại có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý như vậy?
Bất ngờ Loan nương phản ứng không kịp, chẳng biết nói sao cho phải. Cúi thấp đầu, ánh mắt phức tạp nhìn con gái.
Tống Bác Văn vội vã đổi chủ đề: “Khó có được một lần đại nhân đến đây, không bằng ở lại ăn một bữa cơm đạm bạc của phủ?”
“Cũng được.” Trữ Khác không do dự thẳng thắn đáp.
Để nghênh đón hắn đến, trong phủ đã chuẩn bị từ lâu rồi. Thế nhưng đầu bếp làm thức ăn cửa nhỏ nhà nghèo, chỉ sợ có điều vụng về trên bàn tiệc. Bởi vậy nên Tống Bác Văn mới cố ý tốn kém mời vài đầu bếp từ tửu lâu đến, giờ bổng lộc của ông cũng không nhỏ, cũng gọi là nở hoa.
Đáng tiếc là đầu bếp từ tửu lâu cũng chẳng khá hơn chút nào, huống chi hoàn cảnh dùng bữa đặc biệt không tốt. Đối với quý nhân mấy ngày trước còn không có khả năng gặp mặt, mọi người cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ im lặng ăn thức ăn của mình. Ăn một bữa cơm trong nơm nớp lo sợ.
Trữ Khác ngồi cạnh Tống Trường tuyết, không ngừng gắp thức ăn cho nàng, không biết là xoi mói hay đang an ủi, “Tuy không ngon bằng thức ăn ở nhà nhưng cũng rất có mùi vị, nếm nhiều chút vào.”
Tống Trường Tuyết há miệng ăn hết những thứ hắn gắp đến ‘phồng má’.
(1) Nguyên văn là ‘hổ bì thanh tiêu’. Hổ bì thanh tiêu là tên một món ăn dân gian ở Tứ Xuyên. Món này là nguyên một đĩa ớt xanh (thanh tiêu) xào, bên trên rắc ít hạt tiêu, nhìn như da hổ (hổ bì) nên mới có tên như vậy. Món Tứ Xuyên thì cay khỏi phải nói! Có câu cay đến xè lưỡi, cay đến phồng má. Thế nên mình mới để vậy.
Loan nương yêu thương nhìn dáng vẻ hạnh phúc của con gái, chính mình cũng cao hứng theo, nhấc tay đưa đũa gắp cho nàng.
Tống Trường Tuyết há miệng lần hai nuốt trọn thịt viên mẫu thân gắp cho.
Tống lão gia nhìn hành động của bọn họ, lại nhìn sang biểu tình của bề trên trẻ tuổi, có phần không cam lòng bị yếu thế mà đứng dậy. Đưa đũa gắp một miếng đùi gà vàng giòn thật to, khom lưng hướng bát của Tống Trường Tuyết đặt vào. Tuy trước đây ông không thương yêu đứa con gái này nhưng không có nghĩa là bây giờ không đối xử tốt với nàng.
“Bịch…”
Đùi gà rất không nể mặt rơi xuống mặt bàn.
Tống Trường Tuyết nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn ông một cái, im lặng. Tống lão gia nhất thời ngượng ngùng ngồi xuống, mặt xấu hổ không nói gì nữa.
Bữa ăn vô vị tẻ nhạt kéo dài, trong thâm tâm đám người Tống phủ đều mong bữa cơm này mong chóng qua đi, quả thật một khắc cũng không thể ở lại đây được nữa. Không biết là không dám đối mặt cường quyền kính nể, hay là không dám đối mặt với tiểu nha đầu trước đây như không tồn tại kia.
Đại phu nhân ho khan một tiếng, đột nhiên đặt đũa xuống. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn bà, không biết bà muốn làm gì.
Trữ Khác vẫn gắp thức ăn cho Trường Tuyết như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có hứng thú phân tích xem nàng thích ăn món nào, không thích ăn món nào. Phân tích nửa ngày, cuối cùng hắn cũng đã đưa ra được kết luận.
Không có món nào mà Tống Trường Tuyết không thích ăn.
“Tướng gia à…” Đại phu nhân lâu miệng, lên tiếng. Son phấn kém chất lượng vẫn lưu lại trên mặt, cực kỳ không hòa hợp.
Trữ Khác chậm rãi ngẩng đầu nhìn bà, mày mắt đẹp nhăn lại, ý bảo bà nói thẳng.
Đại phu nhân nào từng thấy qua tư thái kia, vừa thấy ánh mắt hắn liền ấp a ấp úng, một chút cũng không ra dáng gia chủ mẫu, “Chuyện này… Tuy rằng Tống Trường Tuyết nhà chúng ta rất tốt…”
Tống Trường Tuyết ngừng động tác ăn, cũng ngẩng đầu nhìn bà.
“Nhưng là con gái của ta cũng rất tốt nha, mấy đứa đều là tỷ muội thân thiết, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính tình cũng rất giống!” Lúc này đại phu nhân đã trót lọt nói điều trục lợt, khéo léo kéo con gái mình, khoe người nàng, như thể đang chào hàng trên đường.
Trữ Khác hiểu sơ sơ nhưng vẫn hỏi: “Chuyện gì.”
Đại phu nhân thấy hắn có phản ứng này cho là có có khả năng, vội nói: “Xưa có tỷ muội Nga Hoàng Nữ Anh cùng chung một chồng, sao Tướng gia không cùng lấy Sương Nhi nhà ta, vui vẻ hưởng tề nhân chi phúc nhỉ?”
(2) Nga Hoàng và Nữ Anh là hai con gái của vua Nghiêu, cả hai gả cho ông Thuấn, và truyền ngôi cho ông này, lập nên nhà Ngu. (Wiki)
(3) Tề nhân chi phúc: nôm na là hưởng cuộc sống vợ lớn vợ bé hạnh phúc.
“…”
Tống Trường Tuyết nghe mà lập tức buồn nôn, đem mình so sánh với Nga Hoàng Nữ Anh? Ta đây thay họ cảm thấy hổ thẹn.
Tống Sương nghe mẫu thân bất ngờ có ý này, đầu tiên là ngẩn người ngẩng đầu nhìn phong thái lỗi lạc của Trữ Khác, lập tức đỏ mặt xấu hổ. Cũng có chút ngượng ngùng nhìn muội muội của mình một cái.
Thiên hạ này có cô gái nào lại không muốn gả cho người ưu tú như vậy, cho dù làm thiếp cũng cam tâm.
Tiểu Đào phía sau nhất thời không chịu, giận đùng đùng chống đối: “Hừ, đại phu nhân ngài có trí nhớ thật tốt! Lúc người đem bán tiểu thư cho Chu lão gia sao không cho Chu lão gia được hưởng tề nhân chi phúc từ tiểu thư và nàng?” Nàng đã sớm không còn là người Tống phủ nữa rồi, đâu có sợ đắc tội ai, nên nói thẳng không cần ngần ngại.
Đại phu nhân lập tức xanh mặt, hạ tay xuống, phất tay áo, quát: “Một đứa nha cũng có thể xen mồm vào sao!”
Tiểu Đào giận nhưng không dám cãi lại, né sau lưng Tống Trường Tuyết.
Bỗng nhiên Tống Trường Tuyết không hiểu sao mình lại đồng ý đến đây một chuyến với Trữ Khác. Vốn dĩ nàng đi vì chỉ muốn gặp mẹ, giờ thì hận không thể nhấc chân rời đi. Thậm chí nàng còn nhớ lại chuyện xảy ra trước cửa Tướng phủ ngày ấy, đại ca không nói gì dùng một loại ánh mắt khác ngồi một bên. Một phòng toàn những con tim đen tối, thật sự có rất ít người thật lòng đối đãi với nàng.
Đại phu nhân kéo kéo tay con gái mình, ý bảo nàng không được chịu kém. Ôm hy vọng nhìn về phía Trữ Khác, mong hắn có chút dấu hiệu.
Ai ngờ Trữ Khác chợt khẽ nở nụ cười, “Có một số việc một lời khó nói hết, nghĩ thật lâu cũng không biết trả lời thế nào. Ta kính ngài một tiếng trưởng bối nên cũng ngại không muốn nói ra.”
Xung quanh có rất nhiều người, nhưng hứa hẹn chỉ dành cho mình nàng nghe.
“Đời này Trữ Khác chỉ lấy một mình nàng là đủ.”
…
Có lẽ mất hứng, hắn buông đũa, dắt tay nàng, dường như mọi chuyện trên đời đều chẳng liên quan đến hắn.
“Về nhà thôi.”
Một bàn thức ăn chỉ ăn gần hết nửa, Tống Trường Tuyết cũng mất hứng, nghe lời đứng dậy. Tạm biệt mẫu thân rồi không nói thêm lời nào theo chàng ra cửa.
Đảo một vòng, Tống phủ này, thật sự chẳng có gì đáng để lưu luyến.
Nhưng mà tốt xấu gì Tống phủ cũng đã nuôi mình lớn, để cho họ ít tiền cũng coi như là tận nghĩa tận tình rồi.
Người trong phòng vội vàng đứng lên cung tiễn, sau khi nhìn hai người rời đi, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau. Tống Bác Văn hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn phu nhân nhà mình, ngay cả nói cũng lười nói với bà.
Đại phu nhân cảm thấy rất oan uổng, biểu tình đáng thương, nhưng thấy ánh mắt mọi người nhìn bà kỳ quái, không khỏi thấy xấu hổ.
…
Cửa Tống phủ.
Cho dù đã vào đông, cây tùng trước cửa vẫn cao thẳng như trước, thời gian thấm thoắt, cây kia vẫn như khi nàng còn bé.
Hai người đang chuẩn bị hồi phủ, Tống Trường Tuyết vừa mới dẫm lên cửa chui vào trong kiệu thì có người gọi Trữ Khác.
“Ty chức có việc muốn tâu, mong Tướng gia dừng bước.”
Trữ Khác ngoảnh đầu nhìn nàng, dịu dàng: “Nàng ở bên trong, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Tống Trường Tuyết cười ngọt ngào với chàng, ngoan ngoãn ở trong kiệu đợi chàng về, trong lòng có chút thấp thỏm.
Trữ Khác phất tay áo, xoay người đi xa ba thước, nghiêng đầu, mặt không thay đổi đối người sau lưng: “Chuyện gì.”
Đỗ Phụng hơi chần chừ rồi mới nói: “Mấy người phụng mệnh canh giữ bên ngoài căn phòng ở phố Lĩnh Nhai… Hôm nay mất tích.”
Trữ Khác không thể không lặng người, nhưng không có lên tiếng.
Đỗ Phụng thấy hắn như vậy không khỏi thở dài một hơi, tiếp tục: “Ngày ấy lúc đi vốn dĩ không có động tĩnh gì… Không ngờ hôm nay phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
“… Nhưng mà nơi mất tích có rơi chiếc khăn lụa đen che mặt, thuộc hạ đã phái người kiểm tra, nguyên liệu là hàng thượng cống, không giống đồ phủ Thái úy dùng. Huống hồ người của chúng ta đều là cao thủ số một số hai, trên đời này có thể âm thầm giải quyết hết bọn họ thì chỉ có thể là…”
Trữ Khác không có ý nghe tiếp, đột nhiên cắt đứt lời hắn.
“Mấy người.”
Đỗ Phụng sửng sốt.
“Ta mất tích mấy người.”
“Sáu…” Hắn đáp đúng sự thật.
“Trấn an người nhà của bọn họ.” Giống như chưa có chuyện gì phát sinh, Trữ Khác không nói thêm lời nào xoay người bước vài đi tới cỗ kiệu, sắc mặt âm tình bất định.
Đột nhiên hắn đưa tay vén rèm kiệu lên, đón nhận cặp mắt ngạc nhiên của nàng, âm thanh không mặn không nhạt.
“Nàng ra đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...