“Hầu gia… Chàng muốn thiếp chết? Chàng muốn thiếp chết có đúng không!” Thân ảnh Lư Tương vừa mới vụt mất, Tống Trường Tuyết đã nghe thấy tiếng thét cuồng loạn phía sau núi giả. Nàng quả thực không dám tưởng tượng, người dịu dàng thanh tao tế nhị cũng có bộ mặt đáng sợ thế kia, nàng thậm chí còn có thể mường tưởng ra nỗi khiếp sợ trong đáy mắt Hoài An hầu.
Còn một người bắt gian, cách làm khôn ngoan nhất là… mau chạy thôi!!!
Tống Trường Tuyết bất chấp tất cả, nhấc làn váy quay đầu bỏ chạy! Nhà của người ta phức tạp khinh khủng thế, nếu mình còn chậm bước, chỉ sợ không còn sống á!
May mắn khi nãy không có nha hoàn đi theo, người nào đó vô cùng lo lắng chạy ra khỏi cửa lớn, lên kiệu thẳng về Tướng phủ.
Nhóm kiệu phu thấy nàng ủ rũ, giống như đại họa tới cửa, cũng không dám hỏi nhiều.
***
Về đến nhà, Tống Trường Tuyết bước thẳng vào nội viện, gặp nha hoàn liền vội hỏi: “Tướng gia ở đâu?”
Nha hoàn kia cung kính: “Tướng gia đàm sự trong thư phòng với Tạ Thái úy, có thể không xong sớm được, phu nhân nên nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Tim Tống Trường Tuyết đập như nổi trống, nghĩ một lát, xoay người tiến vào tẩm phòng của chàng.
Lúc này vẫn là chạng vạng, ánh sáng trong phòng ảm đạm càng thêm yên tĩnh, giống như màu giấy dầu ố vàng cũ. Tống Trường Tuyết ngồi lặng ở mép giường, lúc lúc lại ngẩng đầu nhìn ra cửa, lòng không ngớt lo lắng.
Lư Tương ban sáng dịu dàng nhàn tĩnh như nước thoáng qua mắt nàng, Lương Chiếu Đường giận dữ sau núi giả, lời đối thoại của bọn họ rõ ràng lọt vào tai.
“Chỉ cần ta nguyện ý, vẫn có thể trở về làm Thừa tướng phu nhân!”
…
Tống Trường Tuyết khẩn trương vê tay áo, hiện tại Lư Tương đã biết nàng giả mạo. Mới nãy hai nàng còn cùng nhau tham gia thọ yến, còn nói cười vui vẻ tản bộ trong Hầu phủ… Nhưng không thể biết chắc nàng ấy có vì bảo trụ địa vị của mình mà tố giác chuyện này với Hoàng thượng hay không, nghĩ đến đây Tống Trường Tuyết liền sợ hãi.
Mà nghĩ tới Lương Chiếu Đường, tâm tình của nàng nhất thời loạn cả lên, có cảm giác thất bại của câu ‘thành cũng Chiếu Đường, bại cũng Chiếu Đường’. Có thể nói dù gì cũng là mình chim gáy chiếm tổ chim khách, có trách cũng chỉ trách lòng tham của mình, thật sự chẳng trách được ai. Nhưng vị đại tiểu thư kia rốt cuộc là nghĩ sao vậy chứ… Tống Trường Tuyết ngồi một chỗ buồn rầu, chỉ muốn ngồi yên suy nghĩ nhưng cái gì cũng không rõ ràng, giống như bị quăng lưới chụp.
Bất tri bất giác đã hai canh giờ trôi qua, sắc trời dần dần tối lại, nàng ngồi đây đợi chàng về, cũng không quản ngày hay đêm.
Một khắc Trữ Khác rảo bước vào trong phòng, nhìn thấy cảnh này, hắn thấy lạ nhưng vẫn khẽ hỏi: “Đang đợi ta về?”
Chớp mắt nhìn thấy chàng, ánh mắt Tống Trường Tuyết chợt sáng ngời. Nhưng rồi lại ý thức được gì đó, ánh sáng trong mắt ảm đạm dần, cũng không nhào tới đón chàng, chỉ bất an không yên.
Trữ Khác nghi hoặc: “Hôm nay nàng sao vậy?
Tống Trường Tuyết im lặng.
Trữ Khác bước từng bước, nhìn vào mắt nàng: “Nha hoàn nói nàng một mình ngồi đây đợi ta hai canh giờ. Nhưng nàng đâu giống người hay im lặng, có chuyện gì sao?”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương nhìn chàng: “… Kỳ thật ta là đứa con gái hư, ta vẫn không dám nói với chàng.”
Trữ Khác đầu tiên là sửng sốt, tiện đây hắn cũng rất hứng thú: “À, thật sao. Nàng hư thế nào?”
“Ta ta ta…” Tống Trường Tuyết ảo não cắn cắn môi dưới, không hiểu sao bình thường nói chuyện luôn có trước sau, nhưng trước mặt chàng lại ấp a ấp úng không nói ra lời. “Ta chiếm tướng công nhà nàng ấy, còn không chịu trả cho nàng ấy…”
Trữ Khác bỗng nhiên trầm mặc.
Tống Trường Tuyết lo lắng, chăm chú quan sát sắc mặt chàng, sợ nhìn thấy một tia không vui, nhỏ nhẹ: “Chàng không giận à?”
Thấy dáng vẻ nàng đáng thương thế này, Trữ Khác bất đắc dĩ cười khẽ, bắt đầu dẫn dắt từng chút một: “Nàng nên nghĩ thế này… Nàng ta không muốn ta, chỉ có nàng đồng ý muốn ta, phải không?”
Tống Trường Tuyết nghe xong, cảm thấy lời chàng nói vô cùng có lý!
Sau đó nàng hé răng: “Thế nhưng chỉ có người đó mới có tư cách muốn chàng mà.”
“…” Trữ Khác vỗ trán, “Nàng cho ta là món hàng sao, tùy ý bị người khác muốn tới muốn lui …”
“Nhưng là chàng nói về ‘muốn’ trước mà…” Tống Trường Tuyết phụng phịu biện giải.
Trữ Khác thật sự không đỡ nổi, quyết định không cùng nàng thảo luận đề tài rối rắm này, chỉ bước từng bước đến ngồi bên mép giường, “Sao tự nhiên lại nói những chuyện này.”
Bấy giờ Tống Trường Tuyết mới thu lại tâm tư vui đùa, lo lắng xoay người đối diện chàng.
“Bởi vì… Bởi vì có thể nàng ấy muốn về đây.”
“Thật ra ta không phải người Lương Quốc công phủ an bài… Ta chỉ vì giữ cái mạng mới thay nàng ấy lên kiệu hoa. Ngay từ đầu, ta không hề nghĩ tới sẽ nảy sinh ý gì khác với chàng…” Nàng nói năng có chút lộn xộn, nhưng vẫn hoàn chỉnh đem chuyện ngày đó kể ra, mỗi một chi tiết, mỗi một cử chỉ, mỗi một lời nói.
Sắc mặt Trữ Khác luôn không mặn không nhạt, chỉ dùng đôi con ngươi sâu hun hút khóa nàng lại, muốn từ trong lời của nàng tìm ra một tia thật tâm.
“Hết rồi.” Nàng giả bộ mạnh mẽ trấn định, nhưng giọng nói vẫn run run, “Chàng từng đáp ứng ta, không bao giờ đánh ta. Cho dù chàng có giận, cũng không mang ta đi gặp quan…”
Trữ Khác vẫn thản nhiên nhìn nàng, không nói.
Tống Trường Tuyết sợ sệt nhìn vào đôi mắt chàng, trong lòng đấu tranh thật lâu thật lâu, rốt cuộc bài trừ một chút tiếng động: “Đợi đến lúc nàng ấy trở lại, nếu nàng ấy không giận… Ta… Ta nguyện ý làm thiếp của chàng.”
Ta nguyện ý làm thiếp của chàng.
Giọng của nàng càng ngày càng thấp, tự ti thấp đến đáy đại dương.
Sắc mặt Trữ Khác bỗng nhiên cứng đờ, cuối cùng mới mở miệng: “Tại sao?”
“Thiếp rất thích chàng… Trừ chàng ra thiếp không muốn gả cho người khác. Hơn nữa thiếp không biết xa chàng thiếp còn có thể đi đâu…” Tống Trường Tuyết càng nói càng đau lòng, nước mắt cứ vậy rơi xuống, chỉ là khó chịu khi nói ra lời từ đáy lòng, không hề làm bộ làm tịch.
Trữ khác ngây ra nhìn nàng. Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc, nhưng lúc này lại phá lệ khiến hắn lo lắng, giống như có bàn tay khẽ bóp chặt tim, đau.
Tim hắn mềm nhũn, theo bản năng kéo nàng vào lòng, dịu dàng an ủi: “Không đâu, nàng ta chối bỏ, nàng chiếm được, đây là thực trạng. Hơn nữa ta đã hứa không bao giờ thay đổi.”
“Ngay cả mặt Lương Chiếu Đường ta cũng không biết, gọi cái là đến đuổi cái là đi? Không phải nàng ta đã quá xem trọng bản thân rồi.”
Tống Trường Tuyết hoàn toàn ngây người, ngơ ngác nhìn chàng. Trời đã vào đêm, ánh nến nhẹ nhàng lay động, chiếu lên mặt chàng, có chút lạnh lùng.
Nàng thấy mình vẫn như đang nằm mơ.
“Tướng gia…” Nàng gọi.
“Ừ?”
“Thiếp sinh con cho chàng được không…” Lời vừa dứt, Tống Trường Tuyết mặt đỏ lên, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn.
Trong lúc nhất thời Trữ Khác còn đang mơ màng, cũng không đáp lại.
“Thiếp vừa ngốc lại vừa dốt, ưu điểm gì cũng không có, đời này chỉ có đại nương nhị nương khen thiếp mông… mông lớn… Bà nói cô nương mông lớn có thể sinh con.” Tống Trường Tuyết hé ra cái mặt hồng hồng, nhỏ giọng cả giận, “Thiếp không biết trừ bỏ việc này thiếp còn có thể làm gì cho chàng…”
Trữ Khác cổ quái nhìn nàng một cái, không biết hắn đang cười hay đau lòng.
“Nàng chắc chứ?”
Tống Trường Tuyết đỏ mặt, không nói.
Đối phương khẽ cười, không ngại hỏi tiếp: “Nàng sợ ta đuổi nàng đi?”
Nàng run lên, có chút bối rối nhưng không đáp.
Đối phương chợt cười: “Không cần sợ, ta sẽ không bao giờ đuổi nàng đi.”
…
Trữ Khác thở dài một hơi, bỗng nhiên bắt đầu thoát y phục của mình.
Tống Trường Tuyết lê thân, ngượng ngùng bắt đầu cởi y phục, đấu tranh nửa ngày một lớp cũng không cởi được ra, trong lòng không ngừng mắng mình, cư nhiên lại đi quyến rũ người, thật là xấu! Thật không biết xấu hổ!
Nàng cẩn thận nghĩ nhưng cũng không gạt được người khác, Trữ Khác cười khẽ, trực tiếp ôm lấy thắt lưng nàng, giây tiếp theo liền ấn ngã nàng xuống giường. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nàng ngập tràn lúng túng.
Hắn bắt đầu động thủ thoát y phục của nàng, Tống Trường Tuyết sợ hãi, cuống quít nhắm mắt lại, nhưng phát hiện lừa được mình không gạt được người, vội mở mắt, lại nhận ra mình chỉ còn lại yếm và tiết khố.
“Chúng ta đắp chăn có được không…” Tống Trường Tuyết nhỏ giọng thương lượng.
“Ừ.” Trữ Khác nhẹ nhàng chồm người lên, cánh tay kéo chăn qua một cái nên nàng không nhìn thấy gì hết.
Da thịt gần sát, cách khoảng nhỏ, hơi thở đàn ông bao phủ nàng, toàn thân Tống Trường Tuyết thoáng cái nóng lên, căng thẳng nói không nên lời.
Trữ Khác nhẹ nhàng hôn lướt nàng, từ hai má xuống đến cổ, còn có đôi môi, hai tay bắt đầu từ từ trượt xuống, từng chút từng chút nhẹ nhàng chạm vào, thần trí nàng mơ hồ không còn nghĩ được gì, yêu thương đắm chìm trong vòng ngực ấm áp của chàng. Phía dưới chợt truyền đến cơn đau.
“Đau quá…” Nàng oán giận thành lời.
Trữ Khác dừng lại, nhìn nàng.
Tống Trường Tuyết hoảng loạn đưa tay, ý muốn đấy hắn ra nhưng bị đối phương túm lấy. Mặt nàng đỏ lên, không dám nhìn chàng.
Trữ Khác lui chậm ra ngoài, nhẹ nhàng dui dụi trán nàng, “Đau?”
Nàng ủy khuất: “Sách nói loại chuyện này là chuyện thoải mái nhất trong các loại chuyện, chàng lại làm thiếp đau… Có thể thấy chàng quả thật bất lực.”
“…” Trữ Khác chôn mặt trên hõm vai nàng, nhịn cười ra tiếng. Không buồn giải thích cái xử nữ gì đó với nàng, chỉ hỏi xấu xa, “Nàng xem sách gì?”
Tống Trường Tuyết nhất thời cả kinh, xấu hổ đỏ mặt, liên tục che miệng, “Thiếp không xem sách nào cả! Thiếp là cô nương ngoan hiền nhất, chưa bao giờ xem sách bậy!
Xem thì đã sao, nàng đâu nói chàng đâu biết!
“Phải, nàng là cô nương ngoan hiền nhất trên thế gian.” Trữ Khác vẫn nén cười, thân dưới đã động một chút, áp người lên vai của nàng, Tống Trường Tuyết cảm giác có chút ngứa ngứa.
“Nhiều sao?” Hắn lại hỏi.
“Cũng… Cũng không đau lắm.” Nàng đỏ mặt đáp lại, sau đó cảm giác vật kia của hắn ra ra vào vào bên trong, tựa như sợ nàng đau, có chậm, cũng có dịu dàng…
Tống Trường Tuyết bỗng nhiên không kìm nén được “Ưm” một tiếng, tự dọa chính mình. Ngay lập tức ngoảnh mặt đi, thật xấu hổ chết mà!
“Đừng sợ… Kêu ra đi.” Trữ Khác thở dốc, giọng nói mang theo vài phần âm trầm dụ hoặc.
Tống Trường Tuyết đỏ mặt, vẫn không dám kêu thành tiếng, chỉ nhẫn nhịn trong cổ họng. Bị hắn ngẫu nhiên trêu ngứa, thật sự nhịn không được mới hừm vài tiếng, cảm giác người phía trên một phần động một phần hôn mình, cả người chút khí lực cũng không còn, chỉ cảm thấy thư thái. Nàng vì ý nghĩ này của mình mà cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Giằng co đến nửa đêm, Tống Trường Tuyết cảm thấy mình đã từ cõi chết trở về mấy lần, người phía trên dường như một chút hưng trí cũng không giảm, muốn dày vò nàng tiếp.
…
Sáng sớm, Tống Trường Tuyết tỉnh.
Nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên.
Nhìn mình gối trên cánh tay chàng, không mặc gì nằm trong lòng chàng, nhất thời đỏ mặt xấu hổ. Khẽ nhìn lén mặt Trữ Khác, có lẽ hôm qua chàng mệt nên đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, hai hàng lông mi đen dài im lặng phủ trên mắt chàng.
Hiện tại Tống Trường Tuyết là thiếu nữ nhỏ hạnh phúc, cũng không dám đánh thức chàng, chỉ giống như con mèo nhỏ yên lặng cuộn mình trong lòng chàng.
Phải rồi… Thừa dịp chàng vẫn chưa tỉnh, có thể nhìn lén cái gì đó hôm qua một chút … Cái dài dài đó là cái gì chứ? So với phụ nữ đâu có giống như vậy? Tống Trường Tuyết xấu hổ nghĩ, chàng ngủ sâu như vậy, chắc là không phát hiện đâu…
Người nào đó như trộm rón rén nhẹ lật chăn dưới.
Tiếp đó chăn được xốc hẳn lên.
“Nàng làm gì vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...