Chạng vạng tối, trong căn phòng mờ ảo bị bỏ hoang, hai đội lẫn lộn với tiếng súng, với những tiếng kêu thảm thiết, cả tòa nhà đang chìm tỏng bầu không khí căng thẳng, giống như một tầng áp lực đang bao trùm lên bọn họ.
Trận chiến kết thúc.
Có người đi thu thập tàn cục, Hoàn Thừa ngồi bên cạnh đỡ cái trán cảm thấy có chút khó chịu.
Những ngày như vậy sắp kết thúc……
Sau khi đàm em dọn chiến trường xong, chuẩn bị báo cáo tình huống thì nhìn thấy trên quần áo của Hoàn Thừa có vệt máu lớn, không giống máu bị bắn lên mà càng như thấm ra từ bên trong: “Boss, ngài bị thương rồi! Đi băng bó trước đi thôi?”
“……” Hoàn Thừa mất máu quá nhiều, mắt trợn trắng mà ngất xỉu.
Lúc Hoàn Thừa tỉnh thì thời gian không còn sớm, vội vàng chạy về nhà, Hy Tinh còn chưa ngủ, y ngồi một mình trên bàn cơm, còn cầm một cái muỗng mà phát ngốc.
Y thấy Hoàn Thừa về rồi, vội chạy tới giúp hắn cởi áo khoác ra.
Nhưng không hiểu sao lần này hắn có chút phản kháng, Hy Tinh dùng lực một chút, Hoàn Thừa giữ không nổi, băng gạc trắng bên trong liền lộ ra.
“Anh bị thương!”
“Hy Tinh, lần này…… Tôi muốn tiễn em đi một lúc.” Hoàn Thừa che miệng vết thương lại, bị lôi kéo đến “Ouch ——” một tiếng, “Em quá yếu, khi gặp chuyện gì thì không tự bảo vệ được, tôi không thể em mọi lúc được.”
“Cho nên anh muốn tặng em cho người khác đúng không?” đôi mắt bé ngoan của Hy Tinh chảy ra hai hàng nước mắt.
“Không phải tặng cho người khác mà là đưa em đến một nơi an toàn, em đến đó một thời gian, chờ phong ba qua đi thì tôi sẽ đưa em trở về……” Hoàn Thừa có chút tay chân luống cuống khi thấy Hy Tinh khóc, “Xin lỗi, tôi không thể bảo vệ em trong giai đoạn này.”
“Là em phải nói xin lỗi mới đúng.” Hy Tinh bĩu môi ủy khuất nói, “Nếu lúc trước em nghe lời cố gắng huấn luyện thì có phải anh sẽ không đưa em đến nơi khác không?”
Vậy thì không đưa đi sao?
Không, vẫn sẽ.
Hy Tinh vốn chỉ là một Omega, nhỏ bé, yếu đuối như vậy, vừa mềm vừa ngoan, không cẩn thận một chút thì sẽ bị thương, hắn sẽ đau lòng.
“Em ngoan nhất, em đến đó tránh một lúc được không?” Hoàn Thừa muốn ôm Hy Tinh để dỗ y, lại bị y đẩy ra.
Lúc ngủ, Hy Tinh thường thì luôn luôn quấn lấy Hoàn Thừa đòi ngủ trong phòng ngủ chính, đây lại là lần đầu tiên chủ động ngủ ở phòng bên cạnh.
Sáng dậy Hoàn Thừa không thấy y kêu hắn rời giường ăn sáng, cũng chẳng thấy bóng dáng y chỉ mặc mỗi cái tạp dề, hắn vào phòng bên cạnh xem, chỉ thấy gian phòng sạch sẽ giống như chẳng có ai ngủ ở đó vậy.
Khăn trải giường lạnh.
……
Hy Tinh mất tích, cũng chẳng mang cái gì đi.
Hoàn Thừa kêu người đi tìm, nhưng tìm tận một tháng cũng không thấy nổi một cái bóng.
Gần đây có hơi nhiều việc khiến Hoàn Thừa bận bù đầu, chim hoành yến dùng để giải tỏa cảm xúc cũng mất, đàn em trong sân huấn luyện cũng không thấy chim hoành yến thường thường giám sát bọn họ tập luyện, chỉ thấy mỗi bộ mặt thối của boss, nghĩ thầm chim hoành yến kia thật lớn mật, lại dám trốn đi mất, dạo đây cũng chẳng yên bình nên chắc chim hoành yến kia sợ là cũng lành ít dữ nhiều, nghĩ đến những gì boss cùng với tiểu yêu tinh kia đã làm trước đây trên sân huấn luyện, một số người còn mong sao chim hoành yến đừng trở lại.
Hoàn Thừa cảm thấy đau đầu, bực bội gõ bàn, người trong sân huấn luyện mừng thầm cho boss, hoàn toàn không biết bản thân sắp phải tiến hành luyện ngục, lúc huấn luyện theo nhịp điệu càng lúc càng nhanh của boss, trong lòng than thở chim hoành yến trời đánh kia rốt cuộc là rót cho boss canh mê hồn gì, khiến tinh thần boss không bình thường nổi!
Nhưng thật ra mấy bài huấn luyện đó là để chuẩn bị cho hành động tiếp theo, Hy Tinh biến thành nơi phát tiết, nhiều người mệt mỏi liền mắng y hai câu, mắng xong thì tiếp tục huấn luyện.
Trong giai đoạn huấn luyện này, tâm tình mọi người đều khá tốt, ngoại trừ Hoàn Thừa.
Thành quả huấn luyện thành rất xuất sắc, Hoàn Thừa mang người trực tiếp đánh vào hang ổ của đối phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...