Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Bạch Dương đang kinh ngạc, lại nhận được tin nhắn của Lương Triết gửi qua Messenger.

Lương Triết: Chị, dạo này em nhận mấy công việc, còn được không ít tiền, em không dùng đến số tiền này, chị cầm lấy mà tiêu, phòng khi tiền mặt trong công ty không đủ.

Bạch Dương: Cậu mới đi Bourbon không bao lâu, nhận công việc gì mà có giá cao như vậy chứ?
Lương Triết đi cùng mình qua Thiên Thịnh lần đó, dùng giọng điệu ôn hòa đã thu phục được những cổ đông khó chơi kia, còn có lúc đi trung tâm thương mại, thái độ cung kính của giám đốc trung tâm thương mại đối với Lương Triết cũng thoáng hiện ra trong đầu Bạch Dương.

Cô nhớ tới lời Lục Khởi nói trước đó, cũng bắt đầu nghi ngờ Lương Triết.

Cậu ta chỉ là một người mẫu thật sao?
Không chờ Lương Triết trả lời, Bạch Dương đã gửi tin nhắn qua Messenger: Hai công ty chi nhánh của Cố Thị bị quản lý cao cấp cuỗm mất mười lăm nghìn tỷ tiền mặt rồi bỏ trốn.

Tiểu Triết, chuyện này có liên quan tới cậu không?


Bạch Dương: Xin lỗi Tiểu Triết, cậu lo lắng cho tôi và Thiên Thịnh như vậy, tôi còn nghi ngờ cậu làm chuyện phạm pháp, là tôi không đúng.

Lương Triết: Không sao.

Chị, em không thể quay về Hải Thành ăn tết được, chị nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.

Bạch Dương: Ừ, cậu ở nước ngoài cũng chú ý giữ an toàn đấy.

“Người mẫu nam kia chuyển khoản cho cô lên tới mấy trăm tỷ, xem ra rất để ý tới cô đấy.

” Bên tai Bạch Dương chợt vọng tới giọng nói của Trình Minh Viễn: “Cậu ta còn nhỏ tuổi lại ân cần với cô, là ứng cử viên sáng giá nhất để làm người chồng thứ hai.


“Cậu ấy là em trai tôi.


” Bạch Dương rời khỏi khung trò truyện, rất không vui trước hành vi nhìn trộm của anh ta: “Đó là tiền cậu ấy mua cổ phần của Thiên Thịnh.


Cô không thể lấy không tiền của Lương Triết, đến lúc đó sẽ chuyển nhượng cổ phần của Thiên Thịnh cho cậu ta.

“Cậu ta còn rất thông minh, biết được chiêu gần quan được ban lộc này.

” Trình Minh Viễn tặc lưỡi: “Sếp Bạch, cổ phần trong tay cô bán thế nào, hay tôi cũng mua một ít?”
Bạch Dương không để ý tới anh ta, sau khi hỏi bảo vệ xem sân bóng rổ ở đâu thì quay người rời đi.

Trong sân bóng rổ, từ mười giờ sáng đến bây giờ, huấn luyện viên bóng rổ từ đội tuyển quốc gia tới đã ký tên xác nhận cho mấy học sinh, trò chuyện vài câu với phụ huynh của bọn họ.

Duy nhất chỉ có phụ huynh của Phó Kình Duy mãi vẫn chưa tới.

Huấn luyện viên nhìn đồng hồ rồi đi tới chỗ của Phó Kình Duy: “Phó Kình Duy, tôi đã cho em thêm nửa tiếng rồi, sao phụ huynh của em còn chưa tới?”
Phó Kình Duy chỉ nhìn ra ngoài sân bóng rổ, không nói lời nào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui