Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Trong mắt cô, anh có phải là một người muốn dựa ơn đòi báo đáp không?
“Để nói sau đi.
” Phó Kình Hiên rũ đôi mắt xuống và lạnh giọng nói.
Bạch Dương nhận ra thái độ của anh đối với cô đã lạnh xuống, mà cô cũng biết vì sao thái độ của anh lại lạnh xuống.
Advertisement
Tuy nhiên, cô cũng không thèm để ý.
Sau khi nhận lấy tiền thừa của bác sĩ, cô nhìn Phó Kình Hiên rồi nói: “Chúng ta đi thôi.
”
Phó Kình Hiên lạnh lùng ừ một tiếng rồi đứng lên đi về phía cửa.
Bạch Dương để túi xách ở trên vai, đi theo phía sau anh.
Trên xe, cả hai người đều không mở miệng nói chuyện, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt.
Mãi tới khi đến cục cảnh sát, sự yên tĩnh bị đè nén này giữa hai người mới được phá vỡ.
“Anh cứ ở trên xe đi, đừng đi xuống nữa.
” Bạch Dương vừa cởi dây an toàn, vừa nói với người đàn ông đang thắt dây an toàn: “Bên ngoài còn có phóng viên mà vệ sĩ của anh cũng không tới, nếu anh bước xuống, nhất định sẽ bị các phóng viên vây kín, đến lúc đó anh cũng sẽ bị nhận ra.
”
Phó Kình Hiên nghe cô nói những lời này, động tác trên tay dừng một chút, sau đó nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa cục cảnh sát đúng là có phóng viên, tuy nhiên cũng không nhiều lắm, chỉ có khoảng năm sáu người.
Dù sao đây cũng là ngoài cửa cục cảnh sát, nếu có quá nhiều phóng viên thì bọn họ cũng sẽ bị đuổi đi.
Tuy nhiên, cũng không phải là cô có thể ngăn cản được năm sáu người này.
Nếu như, trong lúc phấn khích, các phóng viên này va phải cô, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.
Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn đi.
Vài giây sau, điện thoại di động của anh rung lên.
Phó Kình Hiên hạ mắt xuống nhìn, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Dương đang ngồi ở ghế lái: ‘Em đợi một lát, hiện tại đội trưởng đội vệ sĩ lúc trước áp giải người tạt axit sulfuric kia, đã ở cục cảnh sát, tôi vừa mới gửi tin nhắn bảo cậu ta ra đón em.
Có cậu ta ở bên cạnh bảo vệ em, những phóng viên này cũng không thể đến gần người em được.
”
Như vậy anh cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương giật giật, khi cô đang định nói cái gì đó…
Cửa sổ xe bên Phó Kình Hiên đã bị người gõ hai cái.
Phó Kình Hiên hạ cửa sổ xe xuống, đội trưởng đội vệ sĩ khom lưng: “Tổng giám đốc Phó.
”
“Cậu bảo vệ Phó tổng giám đốc Bạch cho tốt, đừng để cô ấy bị thương.
” Phó Kình Hiên nhìn đội trưởng đội vệ sĩ và nói với giọng điệu nghiêm túc.
Đội trưởng đội vệ sĩ nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi Tổng giám đốc Phó, tôi sẽ bảo vệ tốt Phó tổng giám đốc Bạch thật tốt.
”
Phó Kình Hiên khẽ vuốt cằm.
Đội trưởng đội vệ sĩ vòng qua đầu xe, đi tới cửa phụ của xe rồi mở cửa xe ra, tạo một tư thế mời Bạch Dương: “Cô Bạch, mời.
Bạch Dương nhìn thấy hành động này của cậu ta thì lời từ chối của cô đã hoàn toàn bị chặn ở cổ họng, nói không nên lời.
Cuối cùng, cô khẽ thở dài rồi nói một tiếng cảm ơn và xuống xe.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...