Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Phó Kình Hiên vẻ mặt căng thẳng sờ sờ cái trán của Bạch Dương, nghĩ rằng cô phát sốt.
Nhưng sờ một cái mới phát hiện ra nhiệt độ rất bình thường, cô không bị sốt.
Có chuyện gì vậy chứ?
“Đỡ tôi… đỡ tôi về trên ghế.” Bạch Dương bỗng nhiên mở miệng, giọng nói hơi run rẩy, cũng không có nhiều sức.
Phó Kình Hiên trực tiếp ôm cô lên rồi đưa cô về chỗ ngồi.
Sau khi quay lại bàn làm việc, anh đặt cô lên ghế làm việc.
“Ngăn kéo, đường!” Bạch Dương nâng †ay lên, ngón tay run run chỉ về phía bàn làm việc.
Cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu cô bị gì.
Anh vội vàng mở mấy ngăn kéo trên bàn làm việc, tìm được đường mà cô nói.
Phó Kình Hiên lấy ra một viên rồi nhanh chóng bỏ vào miệng cô.
Sau khi ăn một viên đường, vẻ mặt của Bạch Dương dần trở nên tốt hơn, cũng không ứa mồ hôi lạnh nữa.
Cuối cùng cô cũng mở được mắt ra, giọng nói hơi yếu ớt nói: “Cảm ơn.”
“Sao em lại bị tụt huyết áp nghiêm trọng như vậy?” Phó Kình Hiên nhíu mày, không hề che giấu sự quan tâm trong giọng nói.
Bạch Dương nhéo nhéo cái trán: “Mang thai mà thành.”
Đồng tử của Phó Kình Hiên co rụt lại, †rong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
Hóa ra là do anh làm hại! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Có thể cải thiện không?” Phó Kình Hiên siết chặt gói kẹo trong lòng bàn tay.
“Có thể, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là được.” Bạch Dương lắc lắc đầu để đỡ mê man.
Trong khoảng thời gian này, vì lượng công việc lớn, thời gian nghỉ ngơi không còn nhiều như trước, hơn nữa thai nhi lại cần nhiều dinh dưỡng nên bệnh tụt huyết áp của cô mới nặng hơn trước kia.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong ngăn kéo của cô lại có đường.
“Vậy nghỉ ngơi đi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương rồi thấp giọng nói.
Bạch Dương nở một nụ cười châm biếm: “Anh nghĩ tôi không muốn nghỉ ngơi sao? Nhưng tôi không thể nghỉ được.”
Đoàn Hựu Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổ phần và quyền quản lý công †y trong tay cô.
Mỗi giây mỗi phút ông ta đều muốn kéo cô xuống đài.
Nếu cô nghỉ ngơi thì Đoàn Hựu Đình sẽ lấy cớ này để ép cô giao quyền quản lý công ty ra.
Thế nên cô không dám nghỉ ngơi, cũng không thể nghỉ ngơi được.
Phó Kình Hiên cũng biết nguyên nhân vì sao Bạch Dương lại nói rằng cô không thể nghỉ ngơi.
Cùng với đau lòng, anh cũng hơi không đồng ý: “Chỉ là cơ thể em…”
“Được rồi, tổng giám đốc Phó, đây là chuyện của tôi.” Bạch Dương không quá muốn thảo luận với anh về vấn đề bệnh tật của cơ thể mình.
Thế nên cô lạnh lùng cắt ngang lời anh rồi liếc nhìn thời gian bên góc phải máy tính, đôi mắt hạnh xinh đẹp híp lại: “Livestream bắt đầu rồi!”
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Phó Kình Hiên cũng trở nên u ám.
Anh đi ra phía sau cô, chuẩn bị cùng xem với cô.
Bạch Dương hơi quay đầu nhìn anh một cái nhưng cũng không đuổi anh đi mà là mặc kệ anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...