Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


“Sao có thể sai được chứ.

Con nhìn xem có phải đôi mắt của Mạn Tình rất giống mắt của mẹ không?” Bà Cố chỉ chỉ đôi mắt mình: “Lại nói, ba con cũng làm xét nghiệm quan hệ cha con với Mạn Tình rồi.

Kết quả kiểm tra đều cho thấy hai người là cha con ruột.

Chị gái con không phải Mạn Tình thì là ai nữa?”
Advertisement
Cố Tử Yên cắn môi: “Nhưng cũng vì điều đó nên con mới càng không thể chấp nhận được đấy.

Chị ta chẳng biết gì cả.

Hôm qua lúc chị ta trở về đã gây ra không ít trò cười.

Cứ đi chung với chị ta là con cảm thấy thật mất mặt.

Người khác cũng sẽ cười nhạo nhà chúng ta có một đứa con gái không lên được mặt bàn như vậy.”
“Ài…” Bà Cố thở dài: “Mẹ biết ý của con.

Con ghét chị con vì con bé làm con mất mặt phải không?”
Ánh mắt của Cố Tử Yên lóe lóe.

Cô ta không trả lời, xem như cam chịu.
Đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi.
Nguyên nhân chính là cô ta không thể nhận một kẻ nhà quê chẳng những sẽ gây nguy hiểm cho vị trí của cô ta trong gia đình mà còn muốn phân chia tài sản và sự cưng chiều của ba mẹ với cô ta.
Cô ta phải nghĩ cách đuổi Cố Mạn Tình đi mới được!
Bà Cố không biết Cố Tử Yên đang nghĩ gì trong lòng.

Bà xoa xoa đầu Cố Tử Yên rồi hiền lành nói: “Tử Yên, mẹ hiểu con, chẳng qua con cũng nên hiểu cho chị gái con.

Chị con từ bé đã lớn lên ở vùng nông thôn nên không có điều kiện học tập các loại kỹ năng như con.

Con bé cũng không biết cách sống một cuộc sống giàu có, thế nên có bị chê cười cũng không nên chỉ trích con bé nặng nề.

Con cần phải bao dung con bé.”
Nói đến đây, bà Cố lại nở nụ cười: “Bây giờ mẹ và ba con đã đăng ký cho chị con rất nhiều khóa học lễ nghi và một ít khóa học mà con bé có hứng thú rồi.


Ví dụ như đàn dương cầm hay vũ đạo linh tỉnh ấy.
Tin rằng chị con sẽ nhanh chóng trở nên phi thường vĩ đại thôi.

Đến lúc đó con sẽ không còn cảm thấy con bé làm mất mặt gia đình mình nữa.”
“Vậy… vậy sao? Vậy thì thật tốt quái” Cố Tử Yên khéo khéo khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo.
Nhưng trong lòng cô ta lại đang vặn vẹo với đầy hận thù.
Cố Mạn Tình vừa mới trở về mà bọn họ đã khẩn cấp bắt đầu bồi dưỡng cô ta như thế rồi.
Sao nào, muốn để Cố Mạn Tình thay thế cô ta càng sớm càng tốt đấy à?
Xem ra cô ta phải đẩy nhanh tốc độ đuổi Cố Mạn Tình đi mới được.

Nếu thật sự không thể đuổi đi được thì đành phải…
Cố Tử Yên hơi híp mắt lại, suy nghĩ chết chóc hiện lên trong ánh mắt.
Tóm lại, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bao dung cho bất cứ ai sẽ gây nguy hại đến cô ta còn sống sót được.

Bạch Dương không được, Cố Mạn Tình cũng không thể được, dù Cố Mạn Tình có là chị gái cô ta đi chăng nữa!
Bà Cố không phát hiện ra sự khác thường của Cố Tử Yên.

Bà mở nắp hộp giữ nhiệt ra rồi múc cho cô ta một bát canh gà: “Đến đây, đây là canh chị gái con nấu riêng cho con đó, con nếm thử chút đi?”
Cố Tử Yên ngửi thấy mùi canh gà, vốn đang cảm thấy hứng thú nhưng vừa nghe thấy là canh Cố Mạn Tình nấu thì nhất thời chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Chỉ là cô ta không thể hiện ra ngoài mặt mà vẫn cười cười nhận lấy canh gà như trước: “Là canh chị nấu sao? Mẹ cảm ơn chị giúp con nhé.”
Thấy con gái nhỏ nghĩ thông suốt sau khi được mình giảng giải, đã không còn bài xích con gái lớn nữa, bà Cố vô cùng vui vẻ cười toe toét: “Được được được, lát nữa mẹ sẽ nói lại với Mạn Tình.

Chắc chắn Mạn Tình sẽ rất vui vẻ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui