Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Nghe thấy lời này, Cố Mạn Tình lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, chân tay bắt đầu luống cuống: “Trên người chị không có vi khuẩn đâu.
Chị đã thay quần áo rồi.
Em a “Chị câm mồm đi.
Ai là em của chị!”
Khuôn mặt của Cố Tử Yên nhăn nhúm vặn vẹo, lớn tiếng cắt ngang lời Cố Mạn Tình: “Cố Mạn Tình, chị nhớ cho kỹ đây.
Tôi không cho phép chị gọi tôi là em gái, chị cũng không phải chị gái tôi, hiểu chưa?”
Advertisement
“Chị… chị…” Cố Mạn Tình bị tổn thương cúi đầu xuống, khóc thút thít nức nở.
Đúng lúc này thì bà Cố đi vào, thấy con gái lớn đang khóc và con gái nhỏ vẻ mặt đang không vui, bà không nhịn được hơi nhíu mày.
“Chuyện gì xảy ra vậy hả? Mạn Tình, con nói cho mẹ nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?” Bà Cố lau nước mắt cho Cố Mạn Tình rồi đau lòng hỏi.
Cố Mạn Tình vùi đầu vào lòng bà Cố: “Mẹ ơi, có phải con không nên trở về không?”
“Sao con lại nói như vậy chứ?” Phản ứng đầu tiên của bà Cố là hoảng hốt, sau đó bà vội vàng nói: “Đây là nhà của con mà, con không nên trở về thì ai nên trở về nữa?”
“Nhưng mà… nhưng mà vì sao em gái lại ghét con như vậy? Em ấy còn không cho con gọi em ấy là em gái nữa, còn nói con không phải chị gái của em ấy.” Cố Mạn Tình khóc vô cùng đau lòng.
Bà Cố sửng sốt: “Tử Yên nói vậy thật sao?”
“Vâng.” Cố Mạn Tình gật đầu.
Bà Cố hơi cụp mắt xuống, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên chột dạ quay đầu đi chỗ khác, trong lòng lại hận Cố Mạn Tình vô cùng.
Đồ nhà quê này thế mà lại dám mách lẻo cô ta!
Vốn dĩ cô ta cho rằng Cố Mạn Tình vẫn luôn sống ở một nơi hoang vu hẻo lánh, đã bị nuôi ra cái tính khúm núm nhát gan rồi.
Không ngờ rằng cô ta đã quá coi thường Cố Mạn Tình.
Dáng vẻ khúm núm kia chỉ là do Cố Mạn Tình giả vờ mà thôi, một thủ đoạn chuyên dùng để tìm kiếm sự đồng cảm và tranh giành tình cảm.
“Không sao đâu Mạn Tình.
Con vừa trở về nên Tử Yên có thể còn chưa thích ứng kịp thôi.
Lát nữa mẹ sẽ nói lại với em.” Bà Cố nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lừng Cố Mạn Tình, dịu dàng an ủi: “Mạn Tình ra ngoài trước chờ mẹ nhé.
Mẹ nói chuyện với em gái con một lát rồi lát nữa sẽ mang con đi mua ít đồ nhé.”
“Vâng.” Cố Mạn Tình nín khóc mỉm cười, sau đó chui ra khỏi lòng bà Cố, còn giao cái hộp giữ nhiệt trong tay cho bà rồi mới gật đầu đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại bà Cố và Cố Tử Yên.
Bà Cố đặt cái hộp giữ nhiệt lên đầu giường, hơi không vui nhìn Cố Tử Yên: “Tử Yên, sao con lại như thế chứ, sao lại đối xử với chị gái con như vậy? Trước kia lúc chị gái con còn chưa trở về, chẳng phải con cũng rất mong ngóng nó về sao? Còn nói muốn có chị gái thương mình, bảo vệ mình cơ mà.
Nhưng bây giờ con đang làm cái gì vậy?”
Ai chờ mong Cố Mạn Tình trở lại thế?
Đó chẳng qua chỉ là lời nói dối trước kia cô ta cố tình nói ra mà thôi.
Nhưng ai mà ngờ rằng thế mà Cố Mạn Tình lại trở về thật chứ.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cô ta không thể nói vậy được.
Bàn tay đang đặt trong chăn của Cố Tử Yên xoắn lại một chỗ, trên mặt lại bày ra dáng vẻ uất ức đỏ mắt: “Mẹ, con cũng không cố ý đối xử với chị ta như vậy đâu.
Chỉ là con không nhận một chị gái như chị †a được.
Dáng vẻ chị ta vừa gầy vừa lùn, khuôn mặt cũng chẳng đẹp gì cả, toàn thân cứ toát ra mùi nghèo rớt mồng tơi, đâu có giống chị gái con chút nào đâu?
Mẹ, mọi người không nhận lộn người đó chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...