Thời Trạch nhìn lướt qua anh một cái: “Xin lỗi”
Phó Kình Hiên nghe được tiếng xin lỗi này, con ngươi khẽ híp lại, rất nhanh đã lập tức đè nén lửa giận của mình, tỉnh táo trở lại.
Thành thật mà nói, khi nghe tin Thời Trạch phong tỏa đoạn ký ức này của anh, anh đã rất tức giận, đến mức muốn giết chết Thời Trạch.
Nhưng sau đó nghĩ đến trái tim hiện tại của mình là của em trai Thời Trạch, anh lại chỉ có thể bỏ qua.
“Bắt đầu đi, anh mau cởi bỏ thuật thôi miên và lấy lại ký ức cho tôi” Phó Kình Hiên khoát tay áo, vẻ mặt có chút mệt mỏi nói.
Thời Trạch khẽ gật đầu: “Nhắm mắt lại.”
Phó Kình Hiên làm theo.
Bỗng nhiên, anh nghe được một tiếng búng tay giòn giã, đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Ngay sau đó, anh hoàn toàn mất đi ý thức và chìm vào trong bóng tối.
Cũng không biết qua bao lâu.
Phó Kình Hiên trong bóng đêm nhìn thấy một tia sáng, anh theo bản năng đi theo tia sáng kia, sau đó người lập tức tỉnh lại.
Nhìn đối diện bàn làm việc, Thời Trạch đang ngồi uống trà, Phó Kình Hiên xoa xoa thái dương hỏi: “Được rồi sao?”
“Được rồi!” Thời Trạch buông chén trà xuống: “Thôi miên của anh tôi đã giải trừ, về sau anh sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì nữa, về phần ký ức của anh, tôi cũng đã cởi bỏ, snh sẽ nhớ lại một chút, cũng có thể sẽ nhớ lại cả đoạn ký ức đó.
Phó Kình Hiên nghe nói như vậy, anh vuốt ngón cái một cái, rũ mắt hồi tưởng lại.
Một lát sau, anh lập tức nhìn thấy trong đầu mình, hình ảnh vốn lóe lên rất nhanh, hiện tại đã trở nên rất chậm.
Phó Kình Hiên ghép lại những hình ảnh này thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh.
Sáu năm trước, sau khi anh và Cố Tử Yên gặp mặt xác định quan hệ không lâu, cũng đã phát hiện Cố Tử Yên không phải Bạch Dương.
Bởi vì sơ hở trên người Cố Tử Yên quá rõ ràng, muốn không phát hiện ra cũng khó.
Nhưng ngay sau khi anh chuẩn bị để Trương Trình đi điều tra Bạch Dương thật sự đang ở đâu, anh đã gặp Thời Trạch, sau đó bị Thời Trạch thôi miên, khiến anh quên mất đoạn ký ức khi phát hiện Cố Tử Yên không phải Bạch Dương.
Ánh mắt Phó Kình Hiên đỏ ngầu, nắm chặt tay khiến gân xanh trên mu bàn tay đều lộ hết ra.
Thì ra anh đã biết Cố Tử Yên không phải Bạch Dương từ lâu, chỉ là bởi vì Thời Trạch nên đã quên mất.
Nếu như lúc ấy Thời Trạch không ra tay thì anh và Bạch DƯơng tuyệt đối sẽ không đi tới bước này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Kình Hiên thâm trầm nhìn Thời Trạch, giọng điệu lạnh lẽo đến mức làm cho người ta rét run: “Nếu không phải nể tình Thời Trạch, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Sắc mặt Thời Trạch vẫn bình tĩnh như trước, cũng không sinh ra bất kỳ cảm giác sợ hãi nào đối với lời nói của anh.
Đây là một trong những bệnh về rối loạn cảm xúc, không có phản ứng quá lớn với bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí là không phản ứng.
Phó Kình Hiên không khỏi cảm thấy có chút thất bại.
Anh xoa xoa mi tâm: “Còn việc thôi miên gia đình và trợ lý của tôi, anh đã làm khi nào?”
“Sáu năm trước, không lâu sau khi tôi thôi miên cho anh, tôi đã đặc biệt tìm đến bọn họ, thôi miên bọn họ, cũng làm cho bọn họ quên rằng đã từng gặp tôi” Thời Trạch lạnh nhạt trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...