Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Đúng là tức chết ông ta mà.

“Không có stylist nào, là tự con… Không, là cô ta, là Bạch Dương cố ý hãm hại con!” Advertisement
Cố Tử Yên nghĩ đến điều gì giơ tay chỉ vào Bạch Dương.

Mọi người lại nhìn Bạch Dương.

Phó Kình Hiên cau mày: “Tử Yên, đừng nói linh tỉnh.”
“Em không nói linh tinh, thật sự là cô ta, là cô ta bảo em mặc thế này!” Cố Tử Yên sốt ruột giậm chân.

Advertisement
Cố Việt Bân lại có lý do để nhắm vào Bạch Dương: “Được lắm, thì ra là cô.”
Ba người phía Lục Khởi định lên tiếng nhưng bị Bạch Dương ngăn lại.

“Gô nói là tôi?” Bạch Dương mỉm cười: “Vậy cô nói cho tôi biết tôi bắt cô mặc bộ này thế nào? Lẽ nào tôi còn chạy đến tận nhà cô để bắt cô mặc?”
“Cô không ở nhà tôi mà ở cửa hàng lễ phục!” Cố Tử Yên siết chặt tay.


Nụ cười của Bạch Dương càng rạng rỡ hơn: “Ồ? Cửa hàng lễ phục? Tôi nhớ ở cửa hàng, tôi cũng không bắt cô mặc thế này mà.

“Là cô và Trần Thi Hàm nói rằng bộ lễ phục này phối cùng lông thú và túi da cá sấu rất đẹp nên tôi mới…”
“Phụt!” Bạch Dương ôm bụng bật cười.

Lục Khởi, Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng cười theo.

Bà Lương cũng lắc đầu mỉa mai.

Chỉ có Phó Kình Hiên, Cố Việt Bân và Mạnh San là không cười.

Phó Kình Hiên day đầu mày tỏ vẻ mệt mi.

Mạnh San cúi đầu thật thấp.

Cố Việt Bân chỉ muốn tìm cái hố để chui vào.

Sao ông ta lại có một đứa con gái ngu ngốc đến thế này chứ!

“Các người cười gì hả?” Cố Tử Yên nhéo lòng bàn tay, phẫn nộ lườm mấy người phía Bạch Dương.

Lục Khởi xoa khuôn mặt cười nhiều quá phát đau: “Không có gì, chúng tôi chỉ đang cười vì chưa thấy người nào ngu ngốc như cô.

Bé cưng nói phối như vậy đẹp là cô mặc ngay, cô không có não à?”
“Cô ta có não thì chúng ta đã không thấy bộ đồ cô ta mặc bây giờ.” Lương Triết dịu dàng nói, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng.

“Các người, các người…” Người Cố Tử Yên run rẩy kịch liệt.

Tay Phó Kình Hiên đặt trên vai cô ta dần siết chặt hơn: “Được rồi Tử Yên, đừng gây chuyện nữa”
“Kình Hiên… Họ đã nói em như vậy rồi, anh không giúp em còn nói em gây chuyện?” Cố Tử Yên mở to mắt, phẫn hận nhìn anh.

Cố Việt Bân cũng rất không hài lòng về anh.

Phó Kình Hiên mím môi, đang định nói gì đó.

Bạch Dương búng tay, đột nhiên nói: “Cô Cố, đúng là khi ở cửa hàng lễ phục tôi đã nói như vậy, những bộ lệ phục đó phối với áo gile lông thú và túi xách da cá sấu rất đẹp, nhưng tôi không khuyên cô mặc chúng, tôi và cô là kẻ thù, sao có thể đưa ra lời đề nghị cho cô chứ.

Nhưng tôi không ngờ cô chẳng những nghe lén chúng tôi nói chuyện mà còn mặc theo, hơn nữa còn là mặc đến dự bữa tiệc này.”
“Cô đừng nói linh tinh, khi ấy cô với Trần Thi Hàm nói rất lớn, rõ ràng là để cho tôi nghe thấy.

Nghe trộm cái gì chứ, rõ ràng các cô đang gài bây để tôi nhảy vào.” Cố Tử Yên tức giận hét lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui