Trợ lý trương ở bên cạnh yên lặng nãy giờ, nghe anh nói như thế, anh ta không khỏi liếc mắt xem thường.
Tổng giám đốc Phó à, cái gì gọi là không thích có người đụng vào, không phải tối hôm qua chỗ Bạch cũng kéo ống quần anh à? Lúc ấy cũng không thấy anh nói như vậy, cũng không đẩy cô Bạch.
Advertisement
Rõ ràng là anh chỉ không thích cô Cố đụng vào mà thôi.
Đương nhiên, những lời này trợ lý Trương không dám nói ra.
Cho nên anh ta vẫn ở bên làm một người ẩn hình, yên lặng xem chuyện là được rồi.
“Không sao.” Cố Tử Yên nhếch môi, miễn cưỡng nói: “Cũng là em quá xúc động, muốn nhìn vết thương của anh sớm một chút, cho nên không nghĩ đến cảm nhận của anh, Kình Hiên, anh cũng đừng trách em.” Advertisement
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Yên tâm đi, anh không trách em đâu, anh chỉ bị thương nhẹ, qua vài ngày là khỏi, em không cần lo lắng.
Nói xong, anh cho trợ lý Trương một ánh mắt.
Trợ lý Trương cũng biết mình không thể đứng hóng chuyện một bên được, anh ta họ nhẹ một cái rồi nói: “Đúng vậy cô Cố, bác sĩ cũng nói vết thương của tổng giám đốc Phó không có gì đáng ngại.”
“Nếu đã vậy thì em yên tâm rồi.” Cố Tử Yên vỗ ngực nói.
“Tổng giám đốc Phó, tôi đi ra ngoài trước.” Trợ lý Trương đẩy mắt kính, nói với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên gật đầu: “Đi đi.”
“Vậy anh và cô Cố từ từ tán gẫu.” Nói xong, trợ lý Trương xoay người ra ngoài.
Văn phòng chỉ còn lại hai người Cố Tử Yên và Phó Kình Hiên.
Cố Tử Yên đánh mắt nhìn sang chỗ khác, bỗng nhiên nhìn thấy một cái hộp, trên hộp có in logo của hãng C.
“Đây là gì vậy?” Cô ta cảm thấy hứng thú, bèn cầm hộp lên.
Phó Kình Hiên muốn ngăn cản cũng không kịp, cô ta đã cầm hộp lên rồi.
“Oa, là đồng hồ đôi của hãng C mới ra mắt” Cố Tử Yên nhìn thấy đôi đồng hồ một lớn một nhỏ trong hộp thì vui sướng hỏi: “Kình Hiên, anh mua lúc nào vậy? Lúc trước em đã muốn mua cái này, mang đồ đôi với anh, nhưng em không đặt được, không ngờ anh lại trộm mua”
Cô ta vừa nói vừa đặt hộp xuống, sau đó lấy đồng hồ nữa ra muốn đeo lên tay mình.
Phó Kình Hiên lập tức lấy lại: “Đây không phải mua cho em.”
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên trở nên cứng đờ, nhìn thấy anh bỏ đồng hồ nữ vào hộp, mặt mũi cô ta chợt vặn vẹo một cái.
“Không phải cho em, vậy cho ai?” Cô ta nắm chặt tay, áp chế phẫn nộ trong lòng, cố gắng để giọng nói của mình nghe tự nhiên hết sức có thể.
Là cho Bạch Dương!
Trong đầu Phó Kình Hiên nhảy ra đáp án này, làm cho chính anh cũng kinh sợ.
Nhưng mà ngay sau đó, anh lại nghĩ đồng hồ này là anh và Bạch Dương cùng nhau trải qua nguy hiểm với có được, đưa cho Bạch Dương cũng là lẽ thường, không cần cảm thấy kinh ngạc vì nó.
Nghĩ như vậy, trong lòng Phó Kình Hiên bình ổn lại, anh rũ mắt thản nhiên nói: “Là mua giúp một người bạn, cho nên em đừng đeo, nếu em muốn, anh sẽ mua cho em cái khác.”
“Thì ra là như vậy.” Cố Tử Yên nghĩ lời anh nói là thật, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan, cô ta nở nụ cười nói.
Cô còn tưởng anh mua cho Bạch Dương.
“Nhưng Kình Hiên cũng thật là, mua giúp bạn cũng không biết mua luôn cho chúng ta.” Cố Tử Yên ôm tay Phó Kình Hiên, không vui làm nũng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...