Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Cậu ta chần chừ một lát rồi đi theo, lại thấy Bạch Dương lấy túi xách trong tay đập lên lưng một thiếu niên, đối phương bị đập lập tức thét lên.

Mấy thiếu niên nhìn thấy Bạch Dương dám ra tay với đồng bọn của mình, cùng nhau xông đến.

Bạch Dương nhìn Phó Kình Duy vẫn đang trợn tròn mắt, hô lên: “Còn thất thần làm gì, xông lên đánh người đi, không phải cậu nói cậu đánh thắng được ba người sao!”
Sau khi hoàn hồn, Phó Kình Duy lập tức vén tay áo đồng phục rồi xông lên.

Bạch Dương kéo chân hai thiếu niên, một mình Phó Kình Duy đánh ba người khác vô cùng thành thạo, chỉ thoáng chốc đã quật ngã toàn bộ thiếu niên, nhưng trên người cũng bị thương nhiều hơn.

Bởi vì không cẩn thận bị đấm một phát vào má phải, đau đến nhe răng trợn mắt.

Bạch Dương sửa lại mái tóc rối, nói với mấy thiếu niên trên mặt đất: “Tôi để cậu ta ra tay, đó là giữ thể diện cho các cậu, nếu để tôi ra tay, tôi có thể đưa các cậu vào trại giáo dưỡng ba tháng.


Tôi nói được là làm được.”
Cô nói với giọng điệu bình thản, nhưng lời nói lại vô cùng độc ác, khiến mấy thiếu niên còn đang đi học sợ hãi, không dám lên tiếng.

“Đứng lên.” Bạch Dương nói rồi chỉ vào Phó Kình Duy ở bên cạnh: “Cúi người xin lỗi cậu ta.”
Mấy thiếu niên vội vàng bò dậy từ dưới đất, cùng nhau cúi người xin lỗi Phó Kình Duy, chờ sau khi Bạch Dương lên tiếng, loạng choạng rời đi.

Phó Kình Duy nhìn sườn mặt của người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt hơi phức tạp.

Bởi vì lúc trước Bạch Dương yêu cầu Phó Kình Hiên cưới cô, Phó Kình Duy cho rằng cô gián tiếp chia rẽ Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, vì vậy vẫn luôn không khách khí với Bạch Dương, khi ở trong nhà họ Phó lúc nào cũng chống đối cô.

Lần ở quán bar kia, còn có lần này, cậu ta nhận biết một Bạch Dương không giống với Bạch Dương ở nhà họ Phó.

Cô, hình như cũng không xấu đến vậy.


“Nghe nói anh cậu và chị dâu tương lai của cậu ở khách sạn Quân Duyệt.” Bạch Dương rút hai tờ tiền trong túi xách ra đưa cho cậu ta: “Cậu về nhà hay đến khách sạn thì tùy cậu.”
Cô vòng sang bên ghế lái muốn lên xe, lại nghe thấy tiếng cửa xe bị kéo ra, sau đó ‘bịch’ một tiếng đóng lại.

Bạch Dương nhìn thiếu niên bên ghế lái phụ, nén nhịn nóng nảy nói: “Phó Kình Duy, tự gọi xe trở về, tôi không rảnh đưa cậu về.”
“Tôi không về, tôi muốn ngủ trong xe của chị!” Bởi vì Phó Kình Duy nói chuyện quá lớn, kéo phải vết thương bên khóe miệng, cả khuôn mặt đều nhăn lại.

“Đi xuống.

Tôi đã ly hôn với anh cậu rồi.”
Phó Kình Duy ngồi im không nhúc nhích, hừ nói: “Chị dâu cũ cũng là chị dâu, dù sao tôi cũng gọi chị là vậy rồi!”
Bạch Dương nhìn gương mặt bầm dập của nhóc con này, thở dài một hơi, không nói nhảm với cậu ta nữa, mở cửa xe đi lên.

Phó Kình Duy hoàn toàn không coi mình là người ngoài, bắt đầu quay qua nơi này, rồi lại quay sang nơi khác.

Xe của Bạch Dương là loại xe tiêu chuẩn, dáng người Phó Kình Duy cao, đôi chân dài phải uất ức co lại dưới ghế ngồi, cậu ta còn cảm thấy đó là vấn đề của chiếc xe: “Cái xe rởm này, tôi còn không đặt hết chân xuống được! Này, khi ly hôn chị không biết đường đòi anh tôi một chiếc xe à?”
“Muốn ngồi thì ngồi, không ngồi thì cút xuống.” Bạch Dương nói chuyện không chút khách sáo, không muốn nuông chiều thằng nhóc này: “Đi ngồi xe sang của anh cậu đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui