Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Bạch Dương quyết định bỏ đứa bé mà không nói cho anh biết còn chưa tính, thậm chí lại còn không định nói cho anh biết ngày phẫu thuật nữa chứ.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên đang chuyển thành màu đen, anh lấy điện thoại rồi mở mesenger của Bạch Dương ra.
Tập đoàn Thiên Thịnh.
Lúc này, Bạch Dương vẫn đang xử lí tài liệu, nghe thấy điện thoại rung lên, sau khi cô véo sống mũi rồi cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Thấy tin nhắn của Z-H, cô hơi thẳng lưng mở ra kiểm tra: Cô định phá thai à?
Bạch Dương mím môi đỏ mọng: Sao anh biết?
Z-H: Trình Minh Viễn nói với tôi.
Bạch Dương lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi giữa mình và Trình Minh Viễn, Kình Hiên nhíu lại thành một chữ xuyên.
Hai ngày sau sẽ phẫu thuật ư…
Bạch Dương quyết định bỏ đứa bé mà không nói cho anh biết còn chưa tính, thậm chí lại còn không định nói cho anh biết ngày phẫu thuật nữa chứ.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Kình Hiên đang chuyển thành màu đen, anh lấy điện thoại rồi mở mesenger của Bạch Dương ra.
Tập đoàn Thiên Thịnh.
Lúc này, Bạch Dương vẫn đang xử lí tài liệu, nghe thấy điện thoại rung lên, sau khi cô véo sống mũi rồi cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Thấy tin nhắn của Z-H, cô hơi thẳng lưng mở ra kiểm tra: Cô định phá thai à?
Bạch Dương mím môi đỏ mọng: Sao anh biết?
Z-H: Trình Minh Viễn nói với tôi.
Bạch Dương lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi giữa mình và Trình Minh Viễn, cô trợn tròn mắt.
Cái miệng lắm chuyện đó!
Khẽ thở dài, Bạch Dương gõ: Đúng vậy, tôi tính bỏ đứa bé đi.
Z-H: Tại sao cô không nói với tôi?
Bạch Dương cắn môi: Không cần thiết mà… Phải không?
Z-H: Nhưng tôi là cha của đứa bé.
Bạch Dương: Vậy thì sao? Nói với anh thì anh cũng sẽ đồng ý thôi cho nên tôi cần gì phải làm chuyện thừa thãi chứ, cứ bỏ đứa bé đi không phải được rồi sao?”
Khi Phó Kình Hiên nhìn thấy câu trả lời của Bạch Dương, khuôn mặt tuấn tú của anh sa lập tức sầm lại.
Không thể phủ nhận, cô ấy nói rất đúng.
Anh không muốn đứa bé đó, muốn bỏ nó đi, đương nhiên là anh cũng sẽ đồng ý cho nên có nói cho anh biết hay không đích thực không quan trọng nữa, như mà…
Ngón tay thon dài của Phó Kình Hiên gõ chữ: Tôi đã nói, dù cô có muốn giữ đứa bé đó hay không, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.
Bạch Dương: Không cần đâu, cứ vậy đi, sau này đừng nhắc nữa.
Sau khi gửi đi, cô thoát khỏi Mesenger, ngay cả khi người bên kia gửi tin nhắn, cô cũng không kiểm tra lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...