Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Bạch Dương lắc đầu từ chối: “Không được.”
Cô bướng bỉnh như thế, Lục Khởi không có cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy được, anh ở đây chờ em, có chuyện gì thì gọi anh, anh vào ngay.”
“Được.” Bạch Dương cười cười, sau đó đi vào.
Phòng khám bệnh, bác sĩ đặt điện thoại bàn xuống, nhìn thấy cô đi vào, ánh mắt lập tức lóe lên.
“Cô Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bác sĩ cười chào hỏi Bạch Dương.
Bạch Dương ngồi xuống đối diện anh ta, có chút kinh ngạc: “Bác sĩ còn nhớ tôi sao?”
“Đương nhiên, lần trước cô đến đây, tôi là người khám cho cô, trí nhớ của tôi rất tốt” Bác sĩ nói.
Bạch Dương cong khóe miệng: “Thì ra là như vậy.”
“Cô Bạch, lần này cô đến đây là vì đứa bé trong bụng có vấn đề sao?” Bác sĩ cầm đơn đăng ký của cô hỏi.
Bạch Dương lắc đầu: “Không phải, lần này tôi đến đây vì muốn phá thai.”
“Phá thai?” Bác sĩ sửng sốt một chút.
Bạch Dương gật đầu: “Không sai.”
Vẻ mặt của bác sĩ phức tạp: “Cô có chắc chắn không?”
“Đương nhiên.” Bạch Dương trả lời chắc chắn.
Bác sĩ lập tức không nói chuyện.
Anh ta còn tưởng rằng mình phải bịa ly do thai nhi dị dạng hoặc là cơ thể của người mẹ không thích hợp mang thai để lừa gạt cô, muốn cô đồng ý phá thai.
Không ngờ lần này cô đến vì muốn phá thai, nhưng anh ta lại tiết kiệm được công sức.
“Nếu cô Bạch đã suy nghĩ kỹ, vậy cô Bạch định khi nào phá thai? Tôi sẽ sắp xếp thời gian phẫu thuật.” Bác sĩ nhìn về phía bụng của cô.
Tay Bạch Dương đặt trên bụng nắm chặt lại, cũng không trả lời mà cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ.
Bác sĩ vẫn luôn quan sát sắc mặt của cô, anh ta thấy cô như vậy, sợ cô đổi ý, không nỡ phá thai.
Vì thế bác sĩ híp mắt lại, bình tĩnh khuyên nhủ: “Cô Bạch, chuyện này không thể kéo dài, nếu tiếp tục kéo dài thì đứa bé càng lớn, không tốt cho cơ thể người mẹ, cho nên cô phải quyết định sớm một chút.”
“Vậy anh sắp xếp nhanh một chút.”
Bạch Dương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, giọng hơi khàn khàn trả lời.
Trên thực tế, khi bác sĩ hỏi cô định khi nào phá thai, trong lòng cô bỗng không nỡ, khiến cô chậm chạp không trả lời bác sĩ.
Nhưng cho dù cô không nỡ, cũng phải hạ quyết tâm.
Mẹ xin lỗi!
Bạch Dương nói lời xin lỗi với đứa bé trong bụng, sau đó ký tên vào giấy đồng ý phá thai.
Bác sĩ nhìn cô ký tên, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, ý cười trên mặt cũng tăng lên.
“Cô Bạch, tôi vừa xem lịch trên hệ thống, hai ngày nay đã có người đặt lịch phẫu thuật, cho nên ca phẫu thuật của cô sẽ được xếp vào buổi chiều hai ngày sau.”
Bác sĩ cầm giấy đồng ý phá thai của Bạch Dương thì dịu dàng nói.
Bạch Dương gật đầu: “Tôi biết rồi, hai ngày sau tôi sẽ đến.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...