Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
“Đúng vậy.” Tử Yên cười gật đầu, trong mắt lại lóe lên tia tính toán.
Bạch Dương bắt được ánh mắt lạnh lẽo đó, đang muốn nói gì đó thì Phó Kình Hiên bỗng nhiên lên tiếng trước, giọng điệu mang theo tia lạnh lùng: “Bạch Dương, Lúc Khởi có biết cô và Trình Minh Viễn ra ngoài hẹn hò không?”
Lúc còn chưa ly hôn, cô đã quen biết nhiều người đàn ông như vậy rồi, bây giờ ở bên cạnh Lục Khởi lại hẹn hò với người đàn ông khác.
Cô quả nhiên vẫn là tính tình lẳng lơ như vậy.
Nghe thấy câu chất vấn của anh, mặt Bạch Dương cũng trâm xuống, lạnh lùng nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, xin hỏi chuyện này có liên quan gì đến anh không, anh là gì của tôi mà đến quản chuyện của tôi thế?”
“Đúng vậy Kình Hiên, anh quả thật quản hơi nhiều rồi” Trình Minh Viễn cũng cười như không cười nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên mím môi mỏng ra vài phần lạnh lẽo: “Trình Minh Viễn, cậu không biết cô ấy có bạn trai sao?”
“Biết chứ.” Trình Minh Viễn nhún vai.
Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Biết rồi mà cậu còn cùng cô ấy…”
“Ai nói tôi và Bạch Dương ngồi cùng một chỗ thì là hẹn hò thế?” Trình Minh Viễn buông tay, sau đó lạnh lùng nhìn Tử Yên bên cạnh anh: “À đúng rồi, là cô nói”
“Là tôi nói, nhưng anh Trình, chính anh cũng thừa nhận mà.” Tử Yên ôm chặt cánh tay Phó Kình Hiên.
Trình Minh Viễn cười lạnh: “Đúng là tôi thừa nhận đấy, nhưng hẹn hò có rất nhiều loại, ai quy định tôi và Bạch Dương hẹn hò cũng giống như hai người, chúng tôi không thể ra ngoài nói chuyện hả?”
Tử Yên nghẹn họng: “Vậy hoa thì sao?
Còn hoa thì hai người nói sao đây? Đâu có chuyện đi bàn bạc còn mang hoa.”
“Hoa thì sao vậy? Hoa có phải là hoa hồng đỏ không? Nếu tôi và Bạch Dương thực sự đi ra ngoài để hẹn hò, tại sao không mang theo một bó hoa hồng đỏ chứ?” Trình Minh Viễn hỏi ngược lại cô ta.
Tử Yên há miệng nhưng không nói nên lời.
Phó Kình Hiên nhíu mày.
Chẳng lẽ thật sự là bọn họ nghĩ nhiều, Bạch Dương và Trình Minh Viễn không phải hẹn hò sao?
Nghĩ đến đây, phiền muộn trong lòng Phó Kình Hiên dịu đi rất nhiều.
“Được rồi Trình Minh Viễn” Bạch Dương đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên: “Không cần nói nhiều với bọn họ làm gì, đầu óc của bọn họ xấu xa nên nhìn cái gì cũng bẩn, nói chuyện với bọn họ cũng chẳng có ích gì”
“Cô Bạch, cô dám nói đầu óc của chúng tôi xấu xa?” Tử Yên trợn to hai mắt.
Bạch Dương không thèm để ý đến cô ta, nhìn Trình Minh Viễn: “Chuyện tôi vừa mới nói với anh…”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô điều tra”
Trình Minh Viễn gật đầu.
Bạch Dương nở nụ cười: “Cám ơn, có kết quả nhớ báo ngay cho tôi biết, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Trình Minh Viễn cũng đứng lên.
Bạch Dương ôm lấy bó hoa trên bàn cùng anh ta rời khỏi quán cà phê..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...