Nghe vậy, ánh mắt Tử Yên hơi chột dạ.
Bà Cố cũng ngây ra.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, bà Cố lại cảm thấy cũng chả có gì: “Đổi thì đổi thôi, cũng chả phải chuyện to tát gì, có cần phải đánh con gái không?”
“Phải, chuyện này đúng là chả phải chuyện to tát gì, nhưng nó sai là sai ở chỗ làm việc không kĩ càng, đuổi trợ lý Trương đi, một mình ở lại trong phòng tiếp khách có camera theo dõi mà đổi, thế này chẳng phải là đưa chứng cứ vào trong tay người khác sao?” Cố Việt Bân lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên.
Tử Yên sững người ra: “Con… Con không biết ở đó có camera.”
“Hừ, bây giờ mới không biết thì đã muộn rồi, con có biết lúc con nhóc Bạch Dương kia vạch trần chuyện kế hoạch không phải của ba, ba đã mất mặt cỡ nào không hả, hơn hai mươi vị Tổng giám đốc đều ngồi đó, con bảo xem sau này ba còn làm ăn thế nào được hải” Cố Việt Bân nói.
Tử Yên cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bà Cố xoa lưng cô ta: “Việt Bân, không nghiêm trọng tới mức đó chứ.”
“Sao lại không chứ, lần này mặt mũi của †ôi đều mất hết cả rồi, ai cũng biết tôi có một đứa con gái tay chân không sạch sẽ, đi đổi bản kế hoạch của người khác, tôi thành trò cười của cả Hải Thành bà có biết không hả”
Cố Việt Bân lại chỉ vào bà Cố: “Còn cả bà nữa, bà có tin là bây giờ bà ra ngoài nói chuyện với các bà chủ khác, thì bọn họ đều sẽ nhìn bà với ánh mắt khinh thường cười nhạo không hả.”
Bà Cố nghe vậy thì lập tức sốt ruột: “Không… Không tới nỗi đó chứ?”
“Sao lại không chứ?” Cố Việt Bân cười nhạt.
Bà Cố tin, ánh mắt nhìn Tử Yên rất phức tạp.
Tử Yên nhận ra được bà Cố cũng bắt đầu trách cô ta thì cắn răng, lập tức vừa khóc vừa nói: “Nhưng con cũng là vì ba thôi mà, chẳng phải con là vì muốn ba lấy được vị trí hợp tác thôi sao.”
Bà Cố nghe thấy lời này thì chút trách cứ vừa nảy lên trong lòng cũng lập tức biến mất, gật đầu theo: “Đúng vậy Việt Bân, Tử Yên cũng chỉ là tốt bụng làm hỏng việc thôi.”
Cố Việt Bân mỉa mai đáp lại: “Chính vì bà cứ nuông chiều nó nên mới dưỡng nên cái tính nết này của nó đấy, độc ác thì thôi, lại còn ngu xuẩn, làm việc cũng không làm cho sạch, còn để lại chứng cứ, bà có tin là không sớm thì muộn ắt sẽ có ngày cả nhà chúng ta đều bị nó làm liên lụy không.”
Tử Yên trợn to hai mắt: “Ba?”
Cô ta không dám tin rằng ba lại nghĩ về mình như vậy, lại còn nói cô ta vừa độc ác vừa ngu xuẩn.
Đột nhiên, trong lòng Tử Yên nảy lên cảm giác oán hận mãnh liệt, đôi mắt cũng ửng lên.
Để không bị Cố Việt Bân phát hiện, cô ta vội vã cúi đầu xuống, làm ra vẻ rất oan ức khổ sở.
Cố Việt Bân hơi đau đầu, có lẽ là vì tức quá.
Ông ta day day huyệt thái dương: “Mấy ngày tới con ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà mà kiểm điểm lại cho ba.”
Nói xong, ông ta quay người đi ra ngoài, định xuống tầng uống ít thuốc đau đầu.
Cố Việt Bân đi rồi, bà Cố lập tức an ủi: “Tử Yên, vừa rồi ba con nói vậy cũng là vì đang tức giận quá thôi, lời nói trong lúc nóng giận con đừng để bụng.”
Tử Yên gật đầu, nghẹn ngào vâng một tiếng: “Mẹ, con muốn yên lặng một mình, mẹ ra ngoài đi ạ.”.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Được.” Bà Cố thở dài, đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...