Không được, không thể để Cố Mạn Tình trở về, bởi vì Cố Mạn Tình trở về, quyền thừa kế của mình, tài sản của nhà họ Cố, sự yêu thương của ba mẹ, tất cả đều phải chia đi một nửa.
Cô tuyệt đối không cho chuyện này xảy ra.
Cố Tử Yên cắn môi dưới, nở nụ cười hỏi thử: “Vậy thì tốt quá, mẹ, bây giờ chị Mạn Tình đang ở đâu?”
Cô muốn hỏi rõ nơi ở của Cố Mạn Tình, sau đó đuổi Cố Mạn Tình đi trước khi ba mẹ đến.
Bà Cố nghe được câu hỏi của Cố Tử Yên, ánh mắt trở nên ảm đạm: “Hôm nay mẹ mới ngẫu nhiên biết được chị của con còn sống, nhưng trước mắt vẫn chưa biết người đang ở đâu.”.
Được tại { trumt ruyen.V Л }
“Vậy ạ.” Cố Tử Yên âm thầm giật đầu, chân mày cau lại.
Không phải ba mẹ bị lừa đấy chứ?
Chẳng qua không cần biết có phải bị lừa hay không, cô cũng phải biết rõ chuyện này, nếu tin tức Cố Mạn Tình còn sống là giả, vậy đương nhiên không có việc gì.
Nếu là thật, cô muốn đuổi Cố Mạn Tình đi, đối với người gọi là chị gái này, cô cũng không có chút tình cảm nào cả.
Nghĩ vậy, Cố Tử Yên lại hỏi: “Mẹ, sao mẹ biết chị còn sống ạ?”
“Là cái vòng cổ này.” Bà Cố nói, sau đó kể lại chuyện ở tiệm trang sức DT ra.
Cố Tử Yên nghe xong, bàn tay không khỏi nắm chặt lại.
Như vậy xem ra, cô gái kia rất có thể là Cố Mạn Tình.
Không thể tin được Cố Mạn Tình may mắn như vậy, đã thế rồi mà còn chưa chất.
“Mẹ, tối nay con muốn đến Phó Công Quán ăn cơm, con đi trước đây.” Cố Tử Yên cụp mắt, rút tay ra.
Cô ta phải đi tìm ra Cố Mạn Tình trước một bước.
Nếu không chờ ba mẹ phát hiện sẽ không còn kịp.
Bà Cố gật đầu: “Con đi đi.”
Cố Tử Yên hôn lên mặt bà ta một cái sau đó đi ra cửa.
Cố Tử Yên đi rồi, bà Cố mới nhìn về phía Gố Việt Bân: “Ông xã, chúng ta nhanh đi †ìm Mạn Tình đi, cũng không biết hơn hai mươi năm nay, Mạn Tình sống như thế nào, chỉ cần nghĩ đến Mạn Tình có thể phải chịu khổ rất nhiều là tim em đau vô cùng.”
Bà ta đập lên ngực mình.
Cố Việt Bân đau lòng ôm bà ta vào ngực: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm được con gái chúng ta, để con bé quay về bên chúng ta.”
“Nhưng mà em lo Mạn Tình không chịu trở về, chẳng may con bé cho rằng chúng †a không cần con bé, vứt bỏ con bé, hận chúng ta thì phải làm sao?” Bà Cố vừa chờ mong vừa sợ hãi hỏi.
“Không đâu, nếu Mạn Tình cầm vòng cổ đến hỏi chứng tỏ con bé chắc chắn cũng muốn tìm chúng ta.” Cố Việt Bân đáp.
Bà Cố lắc đâu: “Dựa theo lời Cửa hàng trưởng Mạn Tình đã biết vòng cổ là do anh †ìm người thiết kế, vậy Mạn Tình chắc phải biết chúng ta chính là ba mẹ con bé, em lo con bé không muốn chủ động đến tìm chúng ta.”
Cố Việt Bân thở dài: “Tạm thời chờ mấy ngày trước, có lẽ mấy ngày nữa con bé sẽ chủ động đến tìm chúng ta, nếu không chúng ta sẽ chủ động đi tìm, hay là em dùng vòng cổ này tìm, đăng ảnh vòng cổ lên mạng, Mạn Tình nhìn thấy sẽ biết chúng ta đang tìm con, có lẽ sẽ hiểu được chúng ta không vứt bỏ con, nói không chừng con bé lại đến đấy.”
“Vâng.” Bà Cố gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...