“Cứ đi vào xem thử trước vậy.” Bạch Dương lẩm bẩm, sau đó mở cửa biệt thự ra đi vào.
Bên trong căn biệt thự vô cùng vắng vẻ, không có thứ gì cả.
Đồ dùng trong nhà, đồ điện đều bị mẹ kế và em gái bán sạch, chỉ còn lớp bụi dày đặc, khi giãm lên trên sàn nhà, còn lưu lại dấu chân.
Bạch Dương nở nụ cười trào phúng, sau đó cầm chiếc chìa khóa bà nội đưa cho, thử từng cánh cửa phòng một.
Cuối cùng thành công mở được cửa nhà kho.
Cũng đúng, tất cả những món đồ có chút giá trí của căn biệt thự đều bị mẹ kế và em gái bán đi, không cần nghĩ cũng biết ngoài nhà kho ra thì những phòng khác cũng chẳng còn cái gì.
Bạch Dương vừa đẩy cửa nhà kho ra, một đám tro bụi lập tức ập đến trước mặt cô.
Cô vội nâng một tay che mũi miệng, lùi về phía sau, một tay thì phe phẩy trước mặt.
Vẫy tay một hồi, cuối cùng bụi bặm trong không khí cũng lắng đọng xuống, lúc này Bạch Dương mới thả tay che mũi miệng ra, bật đèn đi vào phòng.
“Trời ạ!” Nhìn thấy nhà kho bị mạng nhện giăng kín, đồ đạc lộn xộn không quy tắc, Bạch Dương chỉ cảm thấy đau đầu.
Nhiều đồ như vậy, phải tìm như thế nào đây?
Cô có phần muốn lùi bước.
Nhưng cuối cùng, Bạch Dương vẫn thở ra một hơi, kiên trì đi vào tìm kiếm, dù sao cũng đã đến rồi, lần này không tìm, lần sau thế nào cũng phải tìm.
Lục tung một hồi, tóc tai, quần áo và cả mặt mũi của Bạch Dương đều lấm lem bụi bặm, giống như một con mèo hoa nhỏ.
Nhưng cũng may, rốt cuộc cô cũng tìm được cái hộp dây chuyền rất có khả năng chính là cái mà bà nội nói.
Đó là một cái hộp da, không có khóa, Bạch Dương mở ra rất dễ dàng.
Bên trong có rất nhiều đồ, cũng rất phức †ạp, có phấn son để mười mấy năm, cũng có khuyên tai dây chuyền các loại.
Bạch Dương lục tung ra, cuối cùng cũng †ìm được một cái dây chuyền.
“Là cái này sao?” Cô giơ dây chuyền lên, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá.
Cả nhà kho chỉ có mình cái này là dây chuyền, nghĩ thầm có lẽ chính là cái này rồi.
Chẳng qua rốt cuộc một cái dây chuyền bám đầy bụi này lại cất dấu bí mật gì đây?
Bạch Dương cảm thấy rất khó hiểu, cô thả dây chuyền xuống, chọc nhẹ mặt mã não hồng bên trên.
Bỗng nhiên, cô nghi ngờ nheo mắt lại, phát hiện hình thức của chiếc dây chuyền này rất quen thuộc, hình như cô từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Ở đâu được nhỉ?
Bạch Dương cụp mắt suy nghĩ một lát, chợt cô trợn to mắt: “Bà CốI”
Đúng, chính là bà Cố, cô từng nhìn thấy bà Cố đeo cái vòng này.
Cái vòng trên cổ bà Cố không khác cái vòng này là bao, lúc ấy cô còn cảm thấy bà Cố nhớ tình cảm cũ, kiểu dáng cũng như vậy, màu sắc cũng bị ảm đi thế kia mà còn tiếc không muốn đổi.
Bây giờ xem ra bà Cố đeo cái dây chuyền này không đơn giản là vì nhớ tình bạn cũ, chắc là còn có nguyên nhân gì khác nữa.
Cũng không biết cái dây chuyền của bà Cố có liên quan gì với cái vòng trên tay cô không.
Nếu chỉ đơn giản là có kiểu dáng tương tự là không có khả năng, mặt cái của mặt dây chuyền có chữ DT..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...