Lục Khởi cũng đứng dậy, cười vỗ vỗ vai anh ta: “Tên ngốc, sự hoảng loạn lúc nãy của cậu đã viết đầy lên mặt rồi, ai mà chẳng nhìn ra là cậu.”
“Là… là như vậy sao?” Phó Kình Duy ngây người, chớp mắt.
Bạch Dương và hai người Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm thấy anh ta như vậy, không nhịn được bật cười.
Lục Khởi thở dài: “Haiz, đúng là một tên ngốc.”
Phó Kình Duy gương mặt đỏ bừng: “Ai ngốc chứ, tôi chỉ là không thạo giả bộ, nói dối mà thôi, không giống ai đó…”
Anh ta khinh thường nhìn người phụ nữ bên cạnh Phó Kình Hiên.
Cố Tử Yên tức đến mức siết chặt nắm đấm, hận không thể xé nát Phó Kình Duy.
Cô ta vốn định đợi sau khi kết hôn với Kình Hiên, chỉ đuổi anh ta và người đàn bà đanh đá Vu Y Cơ ra khỏi biệt thự nhà họ Phó thôi.
Nhưng bây giờ cô ta thay đổi chủ ý rồi, cô ta phải triệt để đuổi hai mẹ con này ra khỏi nhà họ Phó, đây chính là kết cục của việc đắc tội cô ta.
“Được rồi Phó Kình Duy, mau xin lỗi Tử Yên đi.” Phó Kình Hiên nhíu mày, mất kiên nhẫn thúc giục.
Phó Kình Duy tự biết chừng mực cúi đầu: “Xin lỗi.”
Ngữ khí của cậu ta không hề tình nguyện.
Xung quanh Phó Kình Hiên tràn ngập băng giá: “Phó Kình Duy, thành ý của em đâu.”
Phó Kình Duy vểnh môi lên rất cao, tăng âm lượng: “Xin lỗi chị Tử Yên, lần này được rồi chứ?”
“Được rồi, được rồi.” Cố Tử Yên vội vàng cười xua tay, tỏ ý đã tha thứ cho cậu ta.
Phó Kình Duy hừ một tiếng, quay người đến nơi không xa đó, một mình buồn bực.
Nhìn bóng lưng cậu ta, ánh mắt Phó Kình Hiên trầm xuống, sau đó nhìn Cố Tử Yên bên cạnh: “Xin lỗi Tử Yên, Kình Duy không hiểu chuyện, em…”
“Không sao, em không để bụng đâu.” Cố Tử Yên cười.
Lông mày Phó Kình Hiên giãn ra: “Đúng rồi, có bị thương chỗ nào không?”
“Không có.” Cố Tử Yên lắc đầu.
Phó Kình Hiên hơi ngẩng lên: “Vậy thì tốt.”
“Này cục cưng, em đi đâu thế?” Anh vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng Lục Khởi vang lên.
Phó Kình Hiên vô thức quay đầu nhìn về phía Bạch Dương.
Chỉ thấy Bạch Dương đang đi về một con suối nhỏ gần đó: “Em đi rửa mặt.”
“Ừ, vậy em cẩn thận đó, đừng để rơi xuống sông.” Lục Khởi căn dặn.
Bạch Dương dừng bước, quay đầu trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Con suối đó nông như vậy, làm sao rơi xuống được, anh bị ngốc à?”
Lục Khởi cười hihi: “Không phải anh lo cho em sao?”
“Được rồi, em sẽ về nhanh thôi.” Bạch Dương quay đầu lại, tiếp tục sải bước về phía trước.
Phó Kình Hiên đều nhìn thấy hết những tương tác của hai người, ánh mắt tràn đầy u ám.
Cố Tử Yên bên cạnh thấy anh như vậy, biết anh khó chịu, không kìm được mà hơi cắn môi.
“Thú vị, đúng là thú vị.” Ở gần đó, Trình Minh Viễn nhìn mấy người này, gương mặt tràn đầy vẻ mặt xem trò hay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...