Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Lục Khởi bĩu môi: “Tôi là muốn nói, bữa cơm này là của cục cưng đun nóng, cô hại cục cưng chúng tôi nhiều lần như thế, đoán chừng cũng chẳng có mặt mũi ăn bữa cơm này, hơn nữa, cô cũng sợ cục cưng chúng tôi hạ độc bên trong nhỉ?”
Dường như bị nói trúng tim đen, đồng tử Cố Tử Yên hơi run rẩy, rất nhanh lại rũ mắt xuống, miễn cưỡng cười đáp: “Anh Lục nói đùa rồi, không có chuyện đó, tôi không ăn, thật sự là bởi vì tôi không đói mà thôi, tôi qua bên kia hóng gió.”
Nói xong, cô ta đặt hộp cơm xuống, đi đến vách núi cách đó không xa.

Phó Kình Hiên mím môi, không yên tâm để cô ta một mình, cũng đóng hộp cơm lại, bước qua đó.

Lục Khởi thấy hình bóng hai người không rời, hừ một tiếng: “Cũng thật biết giảo biện.”
“Được rồi, ăn cũng không bịt được miệng anh.” Bạch Dương trừng mắt, gắp một miếng thịt vào miệng anh.

Lục Khởi bị bỏng đến nhảy cẫng lên: “Cục cưng, em mưu sát à?”
Bạch Dương cười nói: “Ai bảo miệng của anh há to thế chứ.”
Những người khác nghe thấy câu này cũng cười.


Lục Khởi buồn bực, lại ngồi xuống.

Phó Kình Hiên ở nơi không xa nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt này, ánh mắt thâm trầm.

Rõ ràng họ cùng nhau leo núi, nhưng không biết vì sao, anh và Cố Tử Yên lại không thể hòa hợp với họ.

Ngay cả Trình Minh Viễn và Kình Duy cũng ngó lơ anh và Tử Yên.

Mà điều này trước đây không hề có, hình như từ sau khi anh và Tử Yên bên nha, thì dần dần trở nên thế này.

“Kình Hiên, anh đang nghĩ gì thế?” Lúc này, giọng nói của Cố Tử Yên từ bên cạnh vang lên.

Cố Kình Hiên thu lại suy nghĩ, quay đầu lại: “Không có gì.”

Cố Tử Yên gật đầu, dường như đã tin.

Cô ta nhìn núi non phương xa: “Thực ra anh Lục nói không sai, em không ăn cơm, quả thực là bởi vì em không có mặt mũi ăn bữa cơm đó, tuy rằng làm tổn thương cô Bạch vốn không phải ý của em, nhưng cuối cùng em vẫn làm tổn thương cô ấy, thế nên em làm sao có thể ăn cơm cô Bạch đun nóng chứ.”
“Anh biết.” Phó Kình Hiên ngước lên: “Xin lỗi, cũng là anh chưa cân nhắc chu toàn, nên mang thêm một ít đồ ăn lên.”
“Không sao đâu.” Cố Tử Yên ôm lấy cánh tay anh, dựa đầu vào vai anh, cười nói: “Em nhịn một chút là được, đợt lát nữa xuống núi rồi lại ăn cũng được.”
“Không đói sao?” Phó Kình Hiên nghiêng đầu nhìn cô.

Cố Tử Yên lắc đầu: “Vẫn ổn, không đói lắm, anh đói không? Nếu anh đói thì quay về ăn cơm đi.”
Nói xong, cô ngẩng đầu, buông cánh tay anh ra.

Phó Kình Khiên đứng đó không động đậy: “Không sao, anh không đói, anh cùng em xuống núi rồi ăn.”
“Kình Hiên, anh thật tốt.” Cố Tử Yên lại dựa đầu vào.

Trần Thi Hàm đi qua lấy nước, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, không kìm được mà trợn tròn mắt, sau đó quay lại chỗ mấy người Bạch Dương, thuật lại cuộc nói chuyện giữa hai người.

“Mọi người nghe xem, sếp Phó nói cùng cô ta xuống núi rồi ăn, cô ta cũng thật sự không khuyên nữa, tôi nghi ngờ cô ta có thật sự yêu sếp Phó không thế, sếp Phó cõng cô ta cả quãng đường mệt đến thế này, tôi không tin sếp Phó không đói, nhưng người phụ nữ Cố Tử Yên đó lại tin, còn chẳng thèm nghi ngờ, còn rất vui mừng vì sếp Phó đói bụng cùng cô ta.” Trần Thi Hàm chế giễu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui