“Ồ? Thế nên cô vẫn muốn leo núi à?” Trình Minh Viễn nhướn mày nhìn cô ta.
Cố Tử Yên gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy sao.” Trình Minh Viễn cười, không nói gì nữa.
Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên: “Tử Yên, em không cần để ý lời Trình Minh Viễn, nếu như thật sự không muốn leo, có thể…”.
Truyện Đô Thị
“Không sao đâu Kình Kiên, em leo được mà.” Cố Tử Yên nâng tay chặn trên miệng anh, ngăn cản câu tiếp theo của anh.
Phó Kình Hiên thấy cô ta kiên trì, cũng chỉ đành thuận theo.
“Thật chướng mắt.” Trần Thi Hàm nhìn hai người, không nhịn được làu bàu ác ý.
Bạch Dương cười: “Sao mà chướng mắt thế?”
Trần Thi Hàm bĩu môi nói: “Chúng ta đến để leo núi, cô xem hai người họ chán ghét chết đi được, diễn phim truyền hình à, còn chặn môi nhau, tôi nhìn đến nỗi nổi hết cả da gà, lẽ nào còn không chướng mắt sao?”
Bạch Dương quay đầu nhìn lướt qua Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, cười gật đầu: “Cũng hơi hơi.”
“Được rồi sếp Bạch, chúng ta đi thôi, đừng nhìn nữa, cay mắt.” Trần Thi Hàm khoác tay cô, nói.
Bạch Dương ừm một tiếng, vào cửa lên núi.
Ở đằng sau, Phó Kình Hiên nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Trần Thi Hàm, ánh mắt tối lại.
Chướng mắt?
Anh và Cố Tử Yên bên nhau, trong mắt họ là như vậy sao?
“Kình Hiên, đang nghĩ gì thế?” Cố Tử Yên lay lay cánh tay anh.
Phó Kình Hiên hoàn hồn, ánh mắt lóe sáng: “Không có gì, đi thôi.”
Hai người cũng vào cửa lên núi.
Do những người khác đều không muốn đi cùng hai người họ, thế nên Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên bèn đi cuối cùng.
Ban đầu, bảy người thong thả leo.
Nhưng đến nửa đường, Phó Kình Duy bỗng đề ra cuộc thi, xem ai lên đỉnh núi trước.
Lúc đề nghị, anh ta còn cố ý khiêu khích nhìn về phía Lục Khởi.
Đương nhiên Lục Khởi không nhịn được thằng nhóc khoa trương này, đồng ý tham tha thi đấu.
Trình Minh Viễn thích náo nhiệt, cũng tham gia vào.
Trần Thi Hàm cũng muốn tham gia, nhưng bị Lục Khởi bắt ở bên cạnh Bạch Dương, bảo vệ Bạch Dương.
Dù gì để Bạch Dương đi cùng với hai người Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, anh ta không yên tâm.
Cứ như vậy, ba chàng trai đồng thời chạy mất, để lại bốn người Bạch Dương, Trần Thi Hàm, cùng với Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên chầm chậm đi phía sau.
Chưa đi được bao lâu, Cố Tử Yên bỗng nhiên ngồi xuống một tảng đá, ra sức hít thở: “Kình Hiên, em mệt quá.”
Phó Kình Hiên cũng dừng lại, lấy trong túi ra một chai nước, mở ra đưa cho cô ta: “Uống chút đi.”
“Cảm ơn Kình Hiên.” Cố Tử Yên cười, nhận lấy.
Phó Kình Hiên lại lấy ra một chai nước, đưa cho Bạch Dương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...