Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Khi Bạch Dương chọn ngựa cô cũng ở đó, cô nhìn thấy rất rõ ràng.

“Vậy chỉ có thể đã ngửi thấy mùi gì đó thôi.” Lục Khởi sờ cằm.

Trình Minh Viễn đột nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ là mùi nước hoa trên người Bạch Dương?”
“Hả…” Khoé miệng mọi người giật giật.

Nhưng không thể phủ nhận rằng thật sự có khả năng này.

“Vậy nên lần này cô Bạch gặp chuyện chỉ là một điều ngoài ý muốn.” Trần Thi Hàm xua tay.

Cho dù trong lòng Lục Khởi không muốn chấp nhận sự thật này nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, anh ta xoay người đi lên lầu.

“Chờ một chút.” Phó Kình Hiên vẫy tay bảo quản lý đi xuống trước, sau đó ngăn Lục Khởi lại.


Lục Khởi dừng bước: “Còn chuyện gì nữa?”
Trình Minh Viễn, Trần Thi Hàm và Phó Kình Duy cũng nhìn Phó Kình Hiên.

Ngay cả Cố Tử Yên cũng vậy.

Phó Kình Hiên kéo tay cô ta: “Sự việc được làm rõ, vừa rồi anh đổ oan cho Tử Yên không nên xin lỗi à?”
Lục Khởi nheo mắt: “Xin lỗi? Anh bảo tôi xin lỗi cô ta?”
Anh ta chỉ và Cố Tử Yên.

Phó Kình Hiên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh không muốn xin lỗi?”
“Đúng, tôi không xin lỗi, tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi thừa nhận lần này tôi đổ oan cho cô ta, nhưng chuyện trước kia cô ta làm với bé cưng không phải đổ oan đúng không? Cô ta xin lỗi bé cưng được mấy lần? Chẳng phải đều là anh xin lỗi thay cô ta à?”
Lục Khởi nhìn Phó Kình Hiên với ánh mắt trào phúng: “Mà người làm tổn thương bé cưng là cô ta lại trốn sau lưng anh, ngay cả nhận lỗi cũng không có, những điều này tôi có nói gì không? Tôi có ép cô ta đứng ra xin lỗi bé cưng như anh bây giờ không? Không hề! Vậy nên dựa vào đâu mà anh yêu cầu tôi làm vậy?”
Mặt Phó Kình Hiên đen sì, khó coi.

Cố Tử Yên cúi đầu xấu hổ.


Trình Minh Viễn chống đầu xem kịch, còn kéo Trần Thi Hàm xem cùng mình.

Chỉ có cậu ngốc Phó Kình Duy là chớp mắt hỏi: “Anh, chị Tử Yên đã làm gì chị Bạch Dương? Còn bảo anh đi xin lỗi chị Bạch Dương nữa?”
Cố Tử Yên nghe thấy câu này, trong mắt lướt qua tia phẫn nộ.

Phó Kình Duy làm gì vậy hả?
Cậu ta cố ý à?
“Im miệng.” Phó Kình Hiên cũng nhíu mày quát.

Phó Kình Duy thấy hơi tủi thân.

Cậu chỉ muốn biết thôi mà anh trai lại bảo cậu im miệng.

Tại sao chứ?
Nhìn ra Phó Kình Duy không vui, Lục Khởi đảo mắt, khoanh tay trước ngực: “Này nhóc, cậu muốn biết thì tôi có thể nói cho cậu.”
“Được.” Mắt Phó Kình Duy sáng lên.

“Kình Hiên…” Cố Tử Yên lo lắng kéo tay Phó Kình Hiên muốn anh ngăn cản.

Nhưng đã muộn, Lục Khởi đã lên tiếng: “Cậu nhóc à, người chị dâu tương lai của cậu là người đẹp rắn rết chuẩn mực, ban đầu cô ta lợi dụng dư luận vu oán hãm hại rằng bé cưng là người lái xe đâm cô ta sáu năm trước, may mà bé cưng nhà tôi lấy được camera năm đó, nếu không cũng không thể giải thích được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui