Thưa Phó Tổng Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Nhưng Lục Khởi vẫn không yên tâm, quan sát cô một lượt từ trên uống dưới, thấy không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt, không sao là tốt, vừa nãy làm anh sợ chết khiếp.

Đang yên đang lành, sao con ngựa này lại đột nhiên phát điên chứ?”
Lời này vừa dứt, Phó Kình Hiên bèn nhìn con ngựa đã bình tĩnh lại ở đằng xa, trong mắt là ánh sáng không rõ.

“Em cũng không biết.” Bạch Dương lắc đầu trả lời.

Cô đang cưỡi bình thường, ai biết đột nhiên nó lại tăng tốc.

Khi ấy cô sợ đến mức đầu óc trống rỗng, làm gì còn tâm trạng để suy nghĩ lý do.

“Không sao, chuyện này anh sẽ điều tra, bé cưng à, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, chân em vẫn còn đang run kìa.” Lục Khởi nhìn thấy bắp chân Bạch Dương vẫn còn đang run.

Bạch Dương gật đầu đồng ý.


Lục Khởi nửa ôm cô đi về phía biệt thự.

Phó Kình Hiên nhìn theo bóng lưng hai người, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng.

Nửa giờ sau, Lục Khởi từ trên lầu đi xuống.

Năm người Phó Kình Hiên đã từ trường đua ngựa về, đang ngồi trong phòng khách.

Phó Kình Duy là người nhìn thấy Lục Khởi đi xuống đầu tiên, cậu lập tức đứng dậy: “Tôi nghe nói chị Bạch Dương gặp chuyện, chị ấy thế nào rồi?”
Cố Tử Yên nhìn vẻ quan tâm và lo lắng trên mặt Phó Kình Duy, rũ mắt che đi sự u ám bên trong.

Rõ ràng trước kia Phó Kình Duy còn rất ghét Bạch Dương mà.

Tại sao Bạch Dương và Kình Hiên vừa ly hôn, Phó Kình Duy lại không ghét mà còn quan tâm Bạch Dương đến vậy, rốt cuộc Bạch Dương đã cho cậu uống thuốc gì?
“Đúng đó anh Lục, cô Bạch không sao chứ?” Trần Thi Hàm cũng hỏi.


Khi Bạch Dương xảy ra chuyện, cô ấy đang ở phòng vệ sinh, sau khi về nghe Trình Minh Viễn nói ngựa của Bạch Dương phát điên, suýt nữa đã làm cô ngã.

Lục Khởi chẳng thèm quan tâm Phó Kình Duy, chỉ nhìn Trần Thi Hàm rồi trả lời: “Yên tâm đi, bé cưng không sao, chỉ hơi sợ hãi thôi, bây giờ đã ngủ rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Trần Thi Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Phó Kình Duy không vui khi bị Lục Khởi phớt lờ, nhưng nghe Bạch Dương không sao thì cũng lười so đo với anh ta.

Đột nhiên, mặt Lục Khởi lạnh đi, ánh mắt quét qua năm người, cuối cùng dừng lại ở Cố Tử Yên: “Ngựa của bé cưng là ngựa cái ngoan nhất mà tôi nhờ người quản lý trại ngựa chọn ra, theo lý mà nói sẽ không thể đột nhiên phát điên, vậy nên tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có lý do không chính đáng nào đó.”
“Anh Lục, ý anh là có người động chân động tay với ngựa của cô Bạch sao?” Trần Thi Hàm phản ứng rất nhanh, mở to mắt hỏi.

“Không phải tôi.” Phó Kình Duy sợ bị nghi ngờ nên lắc đầu, xua tay phủ nhận đầu tiên.

Trình Minh Viễn bình tĩnh uống trà: “Cũng không phải tôi.”
“Càng không phải tôi.” Trần Thi Hàm cũng giơ tay.

Lục Khởi nhìn hai người cuối cùng: “Vậy chỉ còn lại anh Phó và cô Cố thôi, nhưng anh Phó đã cứu bé cưng, chắc chắn không phải người làm chuyện này, dù sao không có ai nhàn rỗi đến mức đã động tay động chân rồi còn đi cứu người.

Vậy nên…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui