“Được rồi Tổng giám đốc Phó, anh đừng hỏi cô ta nữa, ngoại trừ nói “em không có, không liên quan đến chúng tôi” thì cô ta còn biết nói gì nữa, thế nên vẫn cứ để tôi đi.” Lục Khởi đứng dậy, kể lại chuyện vừa rồi.
Trình Minh Viễn nghe xong, xoa xoa cằm: “Tôi cảm thấy Tổng giám đốc Lục không sai, họ không thích cô Cố, cô Cố còn cứng đầu xán lại, chẳng phải là không biết mình biết ta sao, họ nói lời thật lòng thì khóc, theo tôi thấy, cô Cố, cô cũng dễ bị tổn thương quá đi.”
Phó Kình Duy không dám nói rõ, nhưng trong lòng cũng gật đầu tán thành.
Ngay cả Phó Kình Hiên cũng không thể nói đám người Bạch Dương làm sai.
Dù gì đúng là Tử Yên tự sáp lại.
Trong lòng Phó Kình Hiên hơi mệt mỏi, thở dài, ôm Cố Tử Yên, nhìn Bạch Dương nói: “Xin lỗi, việc này quả thực Tử Yên không đúng, tôi thay cô ấy xin lỗi mọi người.”
Cố Tử Yên trừng to mắt: “Kình Hiên…”
Phó Kình Hiên khẽ siết vai cô ta, tỏ ý cô ta đừng lên tiếng.
Bạch Dương chống tay, cười như không nhìn hai người: “Tổng giám đốc Phó đúng là xin lỗi ngày càng lão luyện, lão luyện đến mức khiến người ta đau lòng, được rồi, nể tình Tổng giám đốc Phó xin lỗi có thành ý như vậy, tôi chấp nhận.”
“Cảm ơn.” Phó Kình Hiên sao có thể không nghe ra cô đang châm chọc anh thường xuyên xin lỗi thay Tử Yên, nhưng không để ý, rũ mắt trả lời hai chữ.
“Kình Hiên…” Cố Tử Yên mắt hoe đỏ nhìn Phó Kình Hiên: “Xin lỗi, em lại rước thêm phiền phức cho anh rồi.”
Phó Kình Hiên lau đi nước mắt ở khóe mắt cô ta: “Được rồi, sau này tránh xa bọn họ một chút, đi rửa mặt đi.”
“Vâng.” Cố Tử Yên gật đầu, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
“Haiz, hết trò để xem rồi, vẫn là tiếp tục cưỡi ngựa đi thôi.” Trình Minh Viễn uể oải.
Phó Kình Duy cũng gật đầu theo: “Anh Viễn, lát nữa chúng ta thi xem ai chạy hết một vòng trước, được không?”
“Cái này hay.” Đôi mắt Trình Minh Viễn sáng lên.
Lục Khởi và Trần Thi Hàm nghe cũng rục rịch mong chờ.
“Tôi cũng đi.” Trần Thi Hàm giơ tay.
Lục Khởi nhìn Bạch Dương: “Cục cưng, trước đây không phải em rất muốn cưỡi ngựa sao, chúng ta cũng tham gia nhé?”
Bạch Dương vừa định trả lời, Phó Kình Hiên bỗng nhiên lên tiếng: “Không được, cô ấy không thể cưỡi ngựa!”
Cô đã mang thai, trên lưng ngựa lắc lư qua lại, rất dễ xảy ra chuyện.
Mọi người lập tức yên tĩnh, hoài nghi nhìn Phó Kình Hiên.
“Sao cục cưng không thể cưỡi ngựa?” Lục Khởi tức giận nhìn Phó Kình Hiên chằm chằm: “Ở đây cũng không phải địa bàn của anh, anh còn không để cho cục cưng của chúng tôi cưỡi ngựa sao?”
“Đúng vậy.” Trần Thi Hàm cũng bất mãn, trừng mắt nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Duy và Trình Minh Viễn cũng cảm thấy anh hơi quá đáng rồi.
Chỉ có Bạch Dương phát giác ra điều khác lạ, ánh mắt hơi lóe sáng.
Hình như Phó Kình Hiên không phải vì ngông cuồng mới không cho cô cưỡi ngựa.
Mà là có nguyên nhân khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...